Sau đêm hội hoa đăng, hình ảnh chàng thương nhân tên Lý Khải với nụ cười ấm áp và ánh mắt sâu xa như in hằn trong tâm trí Thẩm Yên. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau dưới ngàn ánh đèn, trái tim nàng lại rung động khẽ. Nàng biết rõ thân phận của mình, một quận nữ khuê các, không thể tùy tiện gặp gỡ nam tử ngoài ý muốn. Nhưng ký ức về buổi tối hôm đó, cùng những lời bàn luận văn chương đầy hào hứng, khiến nàng không thể nào quên được.
Vài ngày sau, nhân lúc cha nàng - Thẩm đại nhân - bận rộn tiếp đãi khách ở Hàn lâm viện, Thẩm Yên lại lén cải trang thành nam tử, lẻn đến thư quán "Tứ Hải" nổi tiếng ở Tây Thị. Đây là nơi tụ tập của các văn nhân mặc khách, sách vở đủ loại, là thiên đường của Thẩm Yên. Nàng đang mải mê tìm kiếm một bản thảo thơ Đường mới nhất, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
"Yên tiểu huynh, thật là trùng hợp."
Thẩm Yên giật mình quay đầu, trái tim đập loạn nhịp. Trước mắt nàng chính là Lý Khải, vẫn bộ áo bào nâu giản dị, trên tay cầm một cuốn "Thái Bình Quảng Ký", đang mỉm cười nhìn nàng.
"Lý... Lý huynh!" Thẩm Yên vội vàng thi lễ, trong lòng vừa mừng vừa lo. "Thật là có duyên."
Lý Vân Khải nhìn "thiếu niên" trước mặt, trên trán còn phảng phất mồ hôi nhẹ, đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ ngạc nhiên, khóe miệng không tự giác nở nụ cười. Sau đêm hôm đó, anh cũng không ngừng nhớ đến vị tiểu thư sinh thú vị này. Hôm nay tình cờ gặp lại, trong lòng bỗng thấy vui mừng lạ thường.
"Hôm nay thư quán có bán một số sách quý, ta đến xem thử. Không ngờ gặp được Yên tiểu huynh." Lý Vân Khải bước lại gần, ánh mắt liếc nhìn cuốn sách trên tay Thẩm Yên. " 'Tập Biên Đường Thi'? Tiểu huynh cũng thích thơ của Đỗ Phủ?"
Thẩm Yên gật đầu: "Thơ Đỗ Phủ chân thực, thấm đẫm nỗi niềm thương dân, yêu nước. Mỗi lần đọc đều khiến lòng người xúc động."
Lý Vân Khải nghe vậy, trong lòng dâng lên sự đồng cảm. Anh chỉ vào góc tường một chiếc bàn nhỏ: "Hai ta thật có duyên gặp nhau, chi bằng tìm chỗ ngồi, vừa uống trà vừa đàm luận?"
Thẩm Yên vui vẻ đồng ý. Hai người ngồi đối diện nhau, bên tách trà thơm, từ thơ Đỗ Phủ bàn đến văn Lý Bạch, từ lịch sử nói chuyện thiên hạ. Thẩm Yên tuy là nữ nhi, nhưng nhờ ham đọc sách, kiến thức không hề thua kém nam tử. Còn Lý Vân Khải, với tư cách là hoàng tử, từ nhỏ đã được danh sư chỉ dạy, tầm nhìn và học thức càng rộng mở. Anh nói chuyện cởi mở, nhưng vẫn giữ mức độ, không để lộ thân phận.
"Yên tiểu huynh nghĩ thế nào về câu 'An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan'* của Đỗ tiên sinh?" Lý Vân Khải hỏi.
(*Mong sao có được ngàn vạn ngôi nhà rộng, che chở cho khắp các kẻ sĩ nghèo trong thiên hạ, ai nấy đều hân hoan - trích "Mao ốc vị thu phong sở phá ca")
Thẩm Yên suy nghĩ một lát, nói: "Đỗ tiên sinh có tấm lòng thương dân, khiến người ngưỡng mộ. Nhưng theo tại hạ, chỉ xây nhà che chở cho hàn sĩ là chưa đủ. Cái gốc của việc an dân, nằm ở chỗ khiến cho bách tính no ấm, quốc gia hùng mạnh, pháp luật nghiêm minh. Đó mới là đại cục."
Lý Vân Khải nghe xong, trong lòng khẽ động. Những lời nói của "Yên Trần" thoạt nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại chạm đến cốt lõi của việc trị quốc. Anh không khỏi đánh giá cao thiếu niên trước mặt hơn. "Tiểu huynh nói rất phải. Quả thật, một quốc gia muốn cường thịnh, cần có minh quân, hiền thần, và một nền pháp trị vững chắc." Nói đến đây, ánh mắt anh thoáng chút ưu tư. Anh nghĩ đến những mâu thuẫn trong triều đình, sự xa xỉ của một số hoàng thân quốc thích, và cuộc sống khó khăn của bách tính ở một số vùng. Là hoàng tử, anh mang trong mình trách nhiệm với giang sơn xã tắc, nhưng đôi khi cảm thấy bất lực.
Thẩm Yên nhìn thấy vẻ ưu tư thoáng qua trên mặt Lý Vân Khải, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Một thương nhân buôn bán vải lụa, sao lại quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, và còn có những suy nghĩ sâu sắc như vậy? Nhưng nàng không dám hỏi quá nhiều, chỉ cảm nhận được rằng, người đàn ông trước mặt không hề tầm thường.
Từ đó về sau, hai người lại nhiều lần "tình cờ" gặp nhau. Khi thì ở chợ hoa bên bờ sông, cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của những đóa mẫu đơn đang độ nở rộ; khi thì trong một quán trà yên tĩnh, bên tách trà nóng bàn luận về thế sự. Mỗi lần gặp mặt, Thẩm Yên đều cảm nhận được sự uyên bác và tầm nhìn của Lý Khải. Chàng không chỉ am hiểu văn chương, mà còn có kiến thức sâu rộng về địa lý, lịch sử, thậm chí cả binh pháp. Khí chất tôn quý toát ra từng cử chỉ, khiến Thẩm Yên nhiều lần nghi ngờ thân phận thật của chàng. Nhưng mỗi khi nàng hỏi khéo, Lý Vân Khải đều khéo léo chuyển chủ đề.
Về phần Lý Vân Khải, anh càng ngày càng bị cuốn hút bởi "Yên Trần". Trí tuệ, sự tinh tế và lòng nhân hậu của vị tiểu thư sinh này khiến anh cảm thấy như tìm được tri kỷ. Ở bên cạnh Yên Trần, anh có thể tạm thời quên đi những phiền phức trong cung, những toan tính chính trường, mà thả hồn vào những cuộc trò chuyện văn chương thuần túy. Anh phát hiện ra rằng, mình đang mong chờ từng lần gặp mặt này.
Một đêm, trăng sáng vằng vặc. Hai người hẹn nhau ở một đình nhỏ bên hồ. Gió thu mát mẻ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, bóng trăng in trên mặt nước như một viên ngọc sáng.
Lý Vân Khải mang theo một bình rượu nhẹ, hai người vừa uống rượu vừa ngắm trăng, lòng dạ thảnh thơi.
"Yên tiểu huynh," Lý Vân Khải nhìn ánh trăng dưới hồ, chợt hỏi, "trong mộng tưởng của tiểu huynh, cuộc sống lý tưởng là thế nào?"
Thẩm Yên không ngờ chàng lại hỏi vậy, khẽ giật mình. Nàng uống một ngụm rượu, cảm nhận hương thơm nồng nàn, dần dần thả lỏng. Dưới ánh trăng, nàng không cần phải giả dối như dưới ánh đèn thành thị. Nàng nhắm mắt lại, như đang tưởng tượng: "Tại hạ... mơ một đời tự do. Không bị trói buộc bởi danh lợi, không bị gò bó bởi lễ nghi. Có thể du ngoạn khắp nơi, ngắm núi cao biển rộng, viết nên những áng thơ hay. Hoặc sống một cuộc đời bình dị, sáng nghe tiếng chim hót, tối ngắm khói bếp bay, cùng một người hiểu mình, đàn hát vui chơi."
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng khát vọng cháy bỏng. Đó là những điều nàng không bao giờ dám nói với ai, nhưng lại có thể dễ dàng thổ lộ với Lý Khải.
Lý Vân Khải nghe xong, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Cuộc sống tự do mà "Yên Trần" mô tả, đối với anh mà nói, là một điều xa xỉ. Anh thở dài: "Tiểu huynh thật hạnh phúc, có thể theo đuổi ước mơ của mình. Còn ta..." Anh dừng lại, uống một ngụm rượu, nói tiếp: "Ta từ nhỏ đã mang trên vai trách nhiệm. Dù muốn hay không, cũng phải gánh vác vận mệnh của nhiều người. Đôi khi, ta cũng ghen tị với sự tự tại của tiểu huynh."
Thẩm Yên nhìn ánh mắt đầy tâm sự của chàng, trong lòng bỗng thấy đau nhói. Nàng hiểu rằng, chàng nhất định có nỗi niềm riêng. "Lý huynh, mỗi người có một số phận. Tự do có cái giá của tự do, trách nhiệm cũng có ý nghĩa của trách nhiệm. Chỉ cần trong lòng giữ được thiện niệm, dù ở nơi đâu, cũng có thể tìm thấy sự thanh thản."
Lời nói của nàng như một dòng suối mát, chảy vào trái tim đang xáo trộn của Lý Vân Khải. Anh nhìn "Yên Trần" dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú được ánh trăng tắm rửa, toát lên vẻ thông tuệ và lương thiện. Một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng anh.
"Yên tiểu huynh," anh chậm rãi nói, giọng trầm ấm, "đêm hôm đó dưới ánh đèn Trường An, ta đã nói với ngươi rằng, ngàn ánh đèn rực rỡ, nhưng..." Anh dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Thẩm Yên, nói tiếp: "Chỉ có ánh sáng của nàng khiến ta dừng chân."
Câu nói đó, như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Thẩm Yên choáng váng. Nàng nhìn ánh mắt chân thành, thậm chí có chút mãnh liệt của Lý Khải, trái tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng. May nhờ có ánh trăng che giấu, nàng mới không để lộ sự thẹn thùng.
"Lý... Lý huynh..." Nàng lắp bắp, không biết nên đáp lại thế nào.
Lý Vân Khải nhìn phản ứng của nàng, chợt cười khẽ, phá tan không khí căng thẳng. "Ta say rồi, nói những lời thất lễ, mong tiểu huynh thứ lỗi." Anh nâng chén, uống cạn ngụm rượu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Yên.
Thẩm Yên cúi đầu, trong lòng hỗn loạn. Nàng biết rõ, mình là nữ nhi, lại là con nhà quan, không thể nào có kết cục với một thương nhân. Nhưng những lời nói vừa rồi của Lý Khải, cùng với ánh mắt ấy, khiến nàng không thể không động lòng.
Hai người im lặng ngắm trăng, mỗi người đều có tâm sự riêng. Gió thu khẽ thổi, lá vàng rơi xào xạc, bóng trăng dưới hồ vẫn sáng vằng vặc.
Kỳ thực, Lý Vân Khải cũng đang tự trách mình vì sự bộc trực vừa rồi. Anh biết, với thân phận hiện tại của mình, không nên dễ dàng bộc lộ tình cảm. Nhưng mỗi lần ở bên cạnh Yên Trần, anh đều cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể tìm được chốn dừng chân cho tâm hồn. Ánh sáng trong đôi mắt ấy, sự thông tuệ và lương thiện, khiến anh không thể không bị thu hút.
Còn Thẩm Yên, sau một hồi bình tĩnh, trong lòng dâng lên một nỗi buồn mơ hồ. Nàng biết, cuộc gặp gỡ này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Khi thân phận thật của nàng bại lộ, hoặc khi Lý Khải rời khỏi Trường An, tất cả sẽ chỉ còn là kỷ niệm.
"Lý huynh," nàng ngẩng đầu lên, nỗi buồn trong mắt đã được giấu kín, thay vào đó là nụ cười, "trăng hôm nay thật đẹp. Chi bằng chúng ta cùng nhau làm một bài thơ để kỷ niệm?"
Lý Vân Khải thấy nàng chủ động thay đổi chủ đề, trong lòng cũng nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý. Dưới ánh trăng, hai người cùng nhau ngâm vịnh, tiếng nói tiếng cười vang lên bên đình nhỏ. Nhưng trong lòng mỗi người, đều đã gieo xuống một hạt giống tình cảm, chờ ngày nảy mầm.
Đêm khuya, hai người chia tay. Thẩm Yên nhìn bóng lưng của Lý Vân Khải khuất dần trong đêm, trên môi nở một nụ cười vừa vui vừa buồn. Nàng biết, mình đã không còn có thể xem chàng chỉ là một người bạn tri kỷ nữa.
Còn Lý Vân Khải, trên đường trở về cung, trong lòng vẫn vang vọng hình ảnh "Yên Trần" dưới ánh trăng. Anh biết rằng, mình đã phạm phải một sai lầm lớn - để tình cảm vượt quá tầm kiểm soát. Nhưng anh không hối hận.
Duyên phận kỳ ngộ dưới ánh trăng Trường An, tựa như một bài thơ đẹp, nhưng không biết sẽ kết thúc thế nào.
Trường An Tình Sâu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 363