Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trường An Tình Sâu > Chương 3: Thân phận bị lộ

Trường An Tình Sâu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 362

Chương 3: Thân phận bị lộ

Những lần gặp gỡ dưới ánh trăng và những cuộc trò chuyện tâm giao khiến tình cảm giữa Thẩm Yên và Lý Vân Khải càng thêm thầm kín, sâu đậm. Tuy nhiên, sự hoài nghi về thân phận thật của Lý Khải cũng ngày một lớn dần trong lòng Thẩm Yên. Ánh mắt tôn quý, kiến thức uyên bác, và đặc biệt là những lời nói thoáng qua về trách nhiệm quốc gia đại sự - tất cả đều không giống với một thương nhân bình thường.

Một buổi tối, Lý Vân Khải hẹn Thẩm Yên đến chợ đêm phía đông thành tham dự lễ hội Thượng Nguyên. Nơi đây còn nhộn nhịp hơn cả chợ đêm Tây Thị, người qua lại chen chúc, các tiết mục biểu diễn đường phố vô cùng sôi động. Hai người dạo bước giữa dòng người, chiêm ngưỡng những màn múa rồng lửa, đi cà kheo, và những tiểu phẩm hài kịch dân gian.

Thẩm Yên vui vẻ như chim sổ lồng, đôi mắt sáng long lanh, không ngừng chỉ trỏ những điều mới lạ. Lý Vân Khải đi bên cạnh, nhìn nàng cười đùa hồn nhiên, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Anh thầm mong khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi.

Bỗng nhiên, từ một góc tối, một bóng đen lao ra, tay cầm đoản đao, thẳng hướng về phía Lý Vân Khải. Tên sát thủ này đã theo dõi anh từ lâu, chờ đợi thời cơ trong sự hỗn loạn của lễ hội.

"Lý huynh, cẩn thận!" Thẩm Yên hét lên, bản năng xô ngã Lý Vân Khải.

Lý Vân Khải phản ứng cực nhanh. Vốn dĩ đã được rèn luyện võ nghệ từ nhỏ, anh nhanh chóng ổn định thân hình, đẩy Thẩm Yên ra phía sau an toàn. Khi tên sát thủ tấn công lần nữa, anh nhanh như chớp né tránh, dùng tay không đỡ đòn, sau đó ra đòn khóa chặt cổ tay đối phương. Một chiêu thức nhanh gọn, dứt khoát, hoàn toàn không phải võ công của một thương nhân.

Đúng lúc đó, một đội cấm vệ mặc thường phục từ trong đám đông xông ra, nhanh chóng khống chế tên sát thủ. Một người trong đội quỳ xuống: "Điện... chủ tử, thuộc hạ đến chậm, xin chủ tử trị tội!"

Lời nói và hành động của viên cấm vệ khiến Thẩm Yên sửng sốt. "Điện hạ"? "Chủ tử"? Cô nhìn Lý Vân Khải - vẻ mặt bình tĩnh khác thường, ánh mắt uy nghiêm, toàn thân toát ra khí thế của kẻ bề trên. Trong giây phút đó, tất cả những nghi ngờ trước đây của cô đều được giải đáp.

Chàng... không phải là thương nhân Lý Khải. Chàng là... hoàng tử!

Sự thật như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, khiến Thẩm Yên tái nhợt, lùi lại vài bước. Trái tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng. Cô nhớ lại những lần gặp gỡ trước đây, những lời nói của chàng về trách nhiệm quốc gia, về sự ghen tị với tự do của cô - tất cả giờ đây đều có ý nghĩa khác.

Lý Vân Khải ra hiệu cho cấm vệ lui xuống, quay sang nhìn Thẩm Yên. Ánh mắt cô đầy hoảng hốt và tổn thương khiến trái tim anh đau nhói. Anh biết không thể tiếp tục che giấu.

"Yên... Yên tiểu huynh," anh cất giọng, giờ đây đã mất đi sự thân mật trước kia, thay vào đó là sự trang nghiêm của bậc quân tử. "Ta... ta thật sự không phải thương nhân."

Thẩm Yên cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc. "Vậy ngài là ai?"

"Ta là Lý Vân Khải," anh nói, giọng trầm xuống. "Hoàng tử của Đại Đường."

Dù đã đoán được, nhưng khi nghe chính miệng chàng nói ra, Thẩm Yên vẫn cảm thấy choáng váng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt - vẫn là khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng giờ đây đã được phủ lên một lớp hào quang của địa vị tôn quý, xa cách đến mức không thể chạm tới.

"Tại sao?" Giọng nói của cô run rẩy. "Tại sao phải lừa dối tại hạ?"

"Ta không cố ý lừa dối," Lý Vân Khải vội giải thích, ánh mắt chân thành. "Ta chỉ muốn... được gặp người khác một cách chân thật nhất, không bị ảnh hưởng bởi thân phận hoàng tử. Và với ngươi, ta thật sự tìm được sự chân thành hiếm có."

Nhưng những lời giải thích này giờ đây nghe thật yếu ớt. Thẩm Yên lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Vậy bây giờ thì sao? Hoàng tử điện hạ? Ngài có biết, những lời nói đó, những ánh mắt đó... đối với tại hạ có ý nghĩa thế nào không?"

Cô không còn xưng "tiểu huynh" nữa, mà tự xưng "tại hạ", như một cách tạo khoảng cách.

Lý Vân Khải đau khổ nhắm mắt lại. Anh muốn nói rằng tình cảm của anh là thật, nhưng anh biết, giữa một hoàng tử và một "thư sinh" bình thường, lại càng không thể có kết cục. Huống chi, Thẩm Yên thật ra là nữ nhi, điều này càng khiến mọi chuyện phức tạp hơn.

"Ta xin lỗi," anh chỉ có thể nói ba từ đó, nhưng nghe thật vô vị.

Đám đông xung quanh dần tản đi sau sự cố, lễ hội vẫn tiếp tục, nhưng không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt. Ánh đèn lồng rực rỡ giờ đây chỉ càng tô đậm thêm sự xa cách giữa họ.

"Điện hạ," Thẩm Yên cúi đầu, giọng nói đầy nước mắt nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "tại hạ... thật không biết trên còn có trời cao. Những ngày qua đã thất lễ với điện hạ, mong điện hạ tha thứ."

Lời nói đó như một nhát dao cứa vào tim Lý Vân Khải. Anh muốn nắm tay cô, muốn nói rằng mọi thứ không thay đổi, nhưng anh biết mình không thể.

"Không phải lỗi của ngươi," anh nói, giọng khàn đặc. "Là do ta..."

"Tại hạ xin phép cáo từ." Thẩm Yên cắt ngang, không muốn nghe thêm. Cô quay người, lao vào dòng người đông đúc, để lại Lý Vân Khải đứng đó, bất lực nhìn bóng lưng cô khuất dần.

Đêm hôm đó, Thẩm Yên trở về phủ trong trạng thái thất thần. Cô cởi bỏ trang phục nam tử, nhìn mình trong gương - một khuôn mặt nữ nhi với đôi mắt đỏ hoe. Tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp, và giờ cô đã tỉnh giấc.

Cô chỉ là con gái của một quan viên Hàn lâm viện cấp thấp, mà chàng là hoàng tử của thiên hạ. Giữa họ là một vực sâu không thể vượt qua của địa vị và lễ giáo. Những lời hứa hẹn về tự do, những ánh mắt trao nhau dưới trăng - tất cả giờ đây đều trở nên chua xót.

"Không thể trèo cao," cô thì thầm với chính mình, nước mắt rơi xuống trang nhật ký vừa mở. "Mơ ước tự do của ta, và... tình cảm vừa chớm nở này, đều chỉ là ảo vọng."

Trong khi đó, Lý Vân Khải trở về cung với tâm trạng nặng trĩu. Anh biết mình đã đánh mất thứ quý giá nhất - sự chân thành và tin tưởng của Thẩm Yên. Dù anh có là hoàng tử, cũng không thể nào bù đắp được sự tổn thương mà sự lừa dối của anh gây ra.

Dưới ánh đèn trong cung, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía khu phố nơi Thẩm Yên sinh sống. "Yên nhi," anh thở dài, "làm thế nào để ngươi hiểu được, những lời nói của ta dưới ánh trăng, đều là chân tình?"

Nhưng số phận đã an bài, một khi thân phận được tiết lộ, mọi thứ đều thay đổi. Mối tình vừa chớm nở giữa hoàng tử và thiếu nữ khuê các, liệu có thể vượt qua rào cản của địa vị và lễ giáo?

Ánh đèn Trường An vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng hai người, đã không còn ánh sáng của những ngày đầu gặp gỡ. Bóng tối của hiện thực bắt đầu bao trùm, đe dọa nuốt chửng tình cảm non trẻ vừa mới chớm nở.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt