Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Trường An Tình Sâu > Chương 4: Tình yêu và Vương quyền

Trường An Tình Sâu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 359

Chương 4: Tình yêu và Vương quyền

Sau đêm thân phận bại lộ, Thẩm Yên khóa chặt mình trong phòng, không còn lén ra ngoài dưới vỏ bọc nam tử. Cuộc sống như trở về quỹ đạo cũ: mỗi ngày học nữ công, châm trà, nghe mẹ giảng giải lễ nghi quy tắc của thiếu nữ khuê các. Nhưng trái tim nàng đã không còn nguyên vẹn. Hình bóng Lý Vân Khải - hay đúng hơn là Hoàng tử Vân Khải - cùng những kỷ niệm dưới ánh trăng, như một vết dao cứa sâu vào tâm can.

Lý Vân Khải cũng không tốt hơn. Trở về cung, chàng bị cuốn vào vòng xoáy của những buổi triều hội, những yến tiệc và những âm mưu chính trị. Mỗi lần nhìn thấy ánh trăng qua cửa sổ thư phòng, lòng chàng lại thắt lại. Chàng biết mình phải gặp nàng, phải giải thích rõ ràng.

Cơ hội cuối cùng cũng đến. Nhân dịp Thẩm đại nhân vào cung dự yến tiệc, Lý Vân Khải đã tìm cách gặp Thẩm Yên trong vườn ngự uyển, nơi tương đối vắng vẻ.

Dưới tán cây ngân hạnh, Thẩm Yên trong bộ áo dài nữ nhi, khuôn mặt thơ ngây phảng phất nét u buồn. Thấy bóng dáng quen thuộc của Lý Vân Khải, nàng giật mình, vội cúi đầu thi lễ: "Thiếp nữ Thẩm Yên, bái kiến Hoàng tử điện hạ."

Cách xưng hô xa lạ khiến trái tim Lý Vân Khải đau nhói. "Yên nhi," giọng chàng trầm ấm, chứa đựng nỗi niềm khó tả, "xin đừng xa cách như vậy."

Thẩm Yên khẽ rùng mình, nhưng vẫn cúi đầu: "Thân phận có trên dưới, thiếp nữ không dám thất lễ."

Lý Vân Khải bước tới gần, nhưng Thẩm Yên lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn. Ánh mắt nàng phức tạp, vừa nhớ thương, vừa tổn thương, lại vừa e dè.

"Ta biết ta đã sai," Lý Vân Khải nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành nói, "khi giấu giếm thân phận. Nhưng mọi lời nói, mọi tình cảm của ta dành cho nàng, đều là thật lòng. Dưới ánh trăng đêm đó, câu nói 'chỉ có ánh sáng của nàng khiến ta dừng chân', đến giờ vẫn không hề thay đổi."

Thẩm Yên ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má. "Nhưng điện hạ có biết không? Ánh sáng của thiếp nữ, làm sao có thể soi sáng con đường của một vị hoàng tử? Giữa chúng ta, không chỉ cách một tầng thân phận, mà còn là cả một vực sâu của vương quyền và trách nhiệm."

"Ta biết." Lý Vân Khải đau khổ nói, "Ta là hoàng tử, hôn nhân của ta không chỉ là chuyện của riêng ta. Nó liên quan đến cục diện triều đình, đến sự ổn định của xã tắc. Ta không thể hứa hẹn với nàng một tương lai rõ ràng, bởi ngay cả bản thân ta, cũng đang bị vòng xoáy quyền lực này trói buộc."

Chàng kể cho nàng nghe về những âm mưu trong cung: hoàng huynh Đại điện hạ Lý Vân Thâm luôn tìm cách chèn ép; Quý phi nương nương muốn đưa cháu gái của mình vào làm phi cho chàng để củng cố thế lực; thậm chí cả Thái hậu cũng đang cân nhắc một cuộc hôn nhân chính trị với công chúa của nước láng giềng.

"Mỗi ngày trong cung, ta như đi trên băng mỏng." Ánh mắt Lý Vân Khải đầy ưu tư. "Nhưng dù thế nào, ta cũng không muốn từ bỏ tình cảm với nàng. Có lẽ ta ích kỷ, nhưng trái tim ta không biết nói dối."

Thẩm Yên nhìn vị hoàng tử trước mặt - dù ở địa vị tôn quý, nhưng cũng chịu nhiều áp lực và trói buộc. Nỗi oan ức trong lòng nàng dần tan biến, thay vào đó là sự thông cảm và xót xa. Nhưng nàng cũng hiểu rõ hơn bao giờ hết, khoảng cách giữa hai người thực sự quá xa.

Đúng lúc này, một thái giám vội vã chạy đến: "Bẩm điện hạ, Đại điện hạ mời điện hạ đến Đông Cung thương nghị yến tiệc tiếp đãi sứ thần Tây Vực."

Lý Vân Khải nhíu mày, đành phải cáo từ. Trước khi đi, chàng nói với Thẩm Yên: "Hãy tin ta, dù thế nào, ta cũng sẽ tìm ra cách."

Nhưng số phận không cho họ thời gian. Chỉ vài ngày sau, Thẩm phủ rơi vào khủng hoảng.

Thẩm đại nhân, vốn là quan viên Hàn lâm viện cấp thấp, đột nhiên bị điều tra vì tội tham ô - một cáo buộc hoàn toàn vu khống. Rõ ràng đây là âm mưu của những thế lực trong cung nhắm vào Lý Vân Khải, dùng gia đình Thẩm Yên để uy hiếp chàng.

Một đêm, một vị khách bí mật đến Thẩm phủ, tự xưng là sứ giả của Quý phi nương nương. Người này nói thẳng: "Nếu Thẩm tiểu thư tự nguyện rời xa Hoàng tử điện hạ, và đồng ý kết hôn với viên ngoại lang do Quý phi nương nương chỉ định, thì Thẩm đại nhân sẽ được tha thứ."

Thẩm Yên nghe xong, mặt mày tái nhợt. Nàng hiểu rõ đây là một trò hăm dọa trắng trợn. Nhưng nhìn cha già đang lo lắng, mẹ nàng khóc hết nước mắt, nàng biết mình không có lựa chọn nào khác.

"Xin hãy về bẩm với Quý phi nương nương," nàng nói, giọng run run nhưng kiên định, "thiếp nữ... đồng ý."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Yên một mình đến trước cung môn. Nàng biết đây là nơi Lý Vân Khải mỗi sáng vào triều. Nàng muốn nhìn thấy chàng lần cuối, dù chỉ là từ xa.

Khi đoàn tùy tùng của Lý Vân Khải xuất hiện, Thẩm Yen đứng nép sau một gốc cây cổ thụ, nước mắt lặng lẽ rơi. Chàng trong bộ triều phục uy nghi, khuôn mặt tuấn tú nhưng đượm nét ưu tư. Nàng biết, từ nay về sau, chàng sẽ thuộc về giang sơn xã tắc, thuộc về một cuộc hôn nhân chính trị, chứ không còn là chàng Lý Khải ngày nào có thể cùng nàng ngắm trăng làm thơ nữa.

"Vân Khải," nàng thì thầm trong nước mắt, "xin hãy tha thứ cho thiếp nữ. Thiếp nữ chỉ là một hạt bụi nhỏ giữa thành Trường An lộng lẫy này, không xứng với ánh sáng của mặt trời."

Đoàn người của Lý Vân Khải dần khuất sau cung môn. Thẩm Yên quay lưng bỏ đi, bóng dáng cô đơn in trên con đường dẫn về Thẩm phủ.

Nhưng nàng không biết rằng, trong khoảnh khắc trước khi vào cung, Lý Vân Khải đã thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sau gốc cây. Trái tim chàng đau nhói, nhưng chàng không thể làm gì khác ngoài việc nắm chặt tay, thầm hứa: "Yên nhi, hãy chờ ta. Một ngày nào đó, ta sẽ dùng quyền lực của chính mình để bảo vệ nàng và những người nàng yêu thương."

Cuộc chiến giữa trái tim và vương quyền vừa mới bắt đầu. Và Thẩm Yên, cùng với tình yêu non trẻ của mình, đã trở thành con cờ trong ván cờ chính trị đầy hiểm nguy này.

Liệu tình yêu của họ có thể vượt qua những trói buộc của thân phận và âm mưu chính trị? Hay sẽ bị nghiền nát dưới bánh xe của vương quyền?

Ánh sáng của những ngọn đèn Trường An vẫn rực rỡ, nhưng có lẽ, không còn đủ sức để xua tan bóng tối đang dần bao trùm lên số phận của hai trái tim trẻ.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt