Quyết định rời xa Trường An của Thẩm Yên được đưa ra trong một đêm không trăng. Áp lực từ phía Quý phi ngày càng đè nặng, cha nàng - Thẩm đại nhân - dù đã thoát tội nhờ sự dàn xếp của Lý Vân Khải, nhưng sức khỏe suy sụp rõ rệt. Gia đình nàng như chiếc lá vàng trước gió, không thể chống đỡ thêm bất kỳ sóng gió nào. Hơn nữa, bản thân nàng cũng không thể tiếp tục chịu đựng cảnh mỗi lần nghe tin tức về Lý Vân Khải từ trong cung truyền ra, lòng lại như bị dao cắt.
Nàng nhớ đến người cậu đang buôn bán ở biên ải phía Tây, đã nhiều lần gửi thư mời gia đình đến sinh sống. Đó có lẽ là lối thoát duy nhất. Thẩm Yên thuyết phục cha mẹ, dùng lý do "thay đổi không khí để dưỡng bệnh", quyết định theo một đoàn thương nhân lớn rời khỏi Trường An.
Đêm trước ngày lên đường, Thẩm Yên đứng trong vườn, ngước nhìn bầu trời đen kịt. Trường An về đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong lòng nàng chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh giá. Nàng biết, một khi rời đi, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh đèn nơi đây, càng không thể gặp lại người mà nàng từng trao gửi trái tim.
"Vân Khải," nàng thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi, "xin hãy sống thật tốt. Hãy trở thành một minh quân, như ngươi từng mong ước."
Sáng sớm hôm sau, đoàn thương nhân chuẩn bị lên đường tại cửa thành phía Tây. Thẩm Yên trong bộ trang phục giản dị, ngồi trên xe ngựa, không dám ngoảnh lại nhìn thành Trường An lần cuối. Nàng sợ rằng chỉ cần một cái nhìn thôi, quyết tâm rời đi của nàng sẽ tan vỡ.
Nhưng đúng lúc đoàn người sắp khởi hành, một nhóm kỵ binh từ phía xa lao tới như gió, dẫn đầu là một người mặc hậu phục, chính là Lý Vân Khải.
"Đợi đã!" Tiếng hét của chàng vang lên, chứa đựng sự gấp gáp và đau khổ.
Thẩm Yên giật mình, tim đập loạn nhịp. Nàng không ngờ chàng lại đuổi theo.
Lý Vân Khải phi ngựa đến trước xe, nhảy xuống, ánh mắt không rời Thẩm Yên. "Tại sao? Tại sao không nói một lời mà bỏ đi?"
Thẩm Yên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng. "Điện hạ, thân phận có trên dưới, thiếp nữ... không muốn trở thành gánh nặng cho điện hạ."
"Gánh nặng?" Lý Vân Khải đau đớn nói, "Trong lòng ta, nàng chưa bao giờ là gánh nặng! Nàng là ánh sáng, là hy vọng duy nhất của ta!"
Những người trong đoàn thương nhân và dân chúng xung quanh đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhưng không ai dám lại gần.
Thẩm Yên bước xuống xe, đứng trước mặt Lý Vân Khải dưới ánh nắng ban mai. Nước mắt nàng như mưa. "Nhưng ánh sáng của thiếp nữ quá yếu ớt, không thể soi sáng con đường đế vương của điện hạ. Điện hạ có trách nhiệm với thiên hạ, có vận mệnh của riêng mình. Thiếp nữ... không muốn trở thành vật cản trên con đường ấy."
Lý Vân Khải nắm chặt tay nàng. "Ta không quan tâm! Ta chỉ biết, nếu để nàng đi, ta sẽ hối hận cả đời!"
"Nhưng thiếp nữ sẽ hối hận nếu ở lại!" Thẩm Yên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, lần đầu tiên bộc lộ hết nỗi lòng. "Điện hạ có biết không? Mỗi ngày ở lại Trường An, nhìn điện hạ bị vướng vào vòng xoáy quyền lực, mà thiếp nữ không thể làm gì, lòng thiếp nữ đau hơn cả cái chết! Thiếp nữ không muốn trở thành nguyên nhân khiến điện hạ bị uy hiếp, càng không muốn nhìn thấy điện hạ vì thiếp nữ mà phải hy sinh đại cục!"
Những lời nói đó như những mũi tên xuyên qua tim Lý Vân Khải. Chàng biết nàng nói đúng. Ở lại, nàng sẽ chỉ khổ hơn.
Hai người đứng đối diện nhau dưới cửa thành, gió thu thổi qua, mang theo hơi lạnh. Xung quanh là ánh mắt tò mò của mọi người, nhưng họ hoàn toàn không để ý.
Cuối cùng, Lý Vân Khải buông tay, giọng nói đầy cam chịu: "Ta hiểu rồi." Chàng nhìn sâu vào mắt Thẩm Yên, như muốn khắc ghi hình bóng nàng vào tận đáy lòng. "Vậy thì, hãy nghe ta nói một câu cuối cùng: Nếu có một ngày, ta thực sự có thể làm chủ vận mệnh của chính mình, nắm giữ được quyền lực để bảo vệ những gì ta trân quý, thì ánh sáng đầu tiên ta tìm đến, vẫn sẽ là nàng."
Lời hẹn ước đó, vừa như một lời tạm biệt, vừa như một hy vọng cho tương lai. Thẩm Yên nghẹn ngào gật đầu: "Thiếp nữ sẽ chờ. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù khoảng cách có xa đến đâu, trái tim thiếp nữ vẫn thuộc về điện hạ."
Hai người nhìn nhau lần cuối, trong ánh mắt của nhau đều là tình yêu, nỗi đau và sự lưu luyến. Rồi Thẩm Yên quay người bước lên xe, không dám ngoảnh lại. Nàng biết, chỉ cần ngoảnh lại thôi, nàng sẽ không đủ can đảm để rời đi.
Đoàn thương nhân dần dần rời khỏi cửa thành, khuất dần trong làn bụi.
Lý Vân Khải đứng đó rất lâu, cho đến khi bóng dáng cuối cùng biến mất. Gánh nặng trách nhiệm như một ngọn núi đè lên vai chàng. Chàng biết, từ giờ trở đi, chàng phải trở nên mạnh mẽ hơn, phải nắm lấy quyền lực, để một ngày nào đó có thể thực hiện lời hứa với người con gái đã rời xa ấy.
Khi chàng quay về cung, ánh mắt đã khác xưa - kiên định và lạnh lùng hơn. Con đường đế vương phía trước còn dài và đầy chông gai, nhưng giờ đây, chàng đã có lý do để chiến đấu.
Còn Thẩm Yên, trên đường rời xa Trường An, nàng mở cửa xe nhìn lại lần cuối. Thành trì nguy nga dần nhỏ lại, nhưng ánh đèn trong ký ức thì vẫn sáng rực. Nàng biết, dù có đi đến chân trời góc biển nào, trái tim nàng vĩnh viễn sẽ thuộc về nơi này, thuộc về người đàn ông đã hứa sẽ tìm lại nàng dưới ánh sáng.
Cuộc chia tay dưới trời đêm, để lại nỗi đau cho cả hai, nhưng cũng gieo mầm cho một hy vọng vào tương lai. Liệu một ngày nào đó, ánh sáng đầu tiên mà Lý Vân Khải tìm đến, có thực sự là Thẩm Yên?
Chỉ có thời gian mới có thể trả lời được câu hỏi này.
Trường An Tình Sâu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 360