Bảy năm.
Bảy mùa hoa đào nở rồi tàn, bảy lần tuyết phủ trắng những mái ngói rêu phong của Trường An. Thời gian như dòng nước lặng lẽ trôi, cuốn theo bao biến thiên của triều đại.
Trong bảy năm ấy, Lý Vân Khải không còn là chàng hoàng tử trẻ tuổi ngày nào. Sau cái chết đột ngột của Hoàng đế, những cuộc tranh giành quyền lực nơi cung cấm đã khiến chàng phải trưởng thành một cách tàn nhẫn. Những âm mưu của hoàng huynh Lý Vân Thâm, những thủ đoạn của Quý phi, tất cả đều không khuất phục được ý chí sắt đá của chàng. Chàng chiến đấu không chỉ để sinh tồn, mà còn vì một lời hứa năm xưa – lời hứa về một ngày có thể làm chủ vận mệnh của chính mình.
Giờ đây, đêm đăng cơ của chàng đã điểm. Cả kinh thành Trường An chìm trong biển đèn hoa rực rỡ. Từng dãy đèn lồng đỏ treo khắp các ngả phố, những ngọn đuốc sáng rực trên các tháp canh, ánh sáng từ vạn gian nhà cửa hòa cùng ánh trăng, biến thành phố thành một khối sáng lung linh, huyền ảo. Tiếng reo hò "Vạn tuế" vang dậy không ngớt, náo động cả một vùng trời.
Trên đài cao Ngự Thiên, Lý Vân Khải – giờ đây là Tân Hoàng của Đại Đường – khoác trên mình long bào màu vàng chói lọi, đội mũ miện ngọc trai lấp lánh. Dáng vẻ chàng uy nghi, ánh mắt sắc lạnh quét qua quần thần đang cúi rạp mình dưới bệ rồng. Nhưng sâu trong đáy mắt ấy, là một nỗi cô đơn khôn tả. Chàng đã đạt được địa vị tối cao, nhưng trái tim lại trống rỗng như một tòa thành hoang vắng.
Ánh mắt chàng lướt qua biển người, vô thức dừng lại ở một góc phố cũ phía Tây thành – nơi ngày xưa, Thẩm Yên từng đứng đó, dưới một ngọn đèn lồng nhỏ, chờ chàng sau những buổi đàm luận văn chương. Giờ này, nàng đang nơi nào? Trên những con đường biên ải gió cát, hay đã tìm được một bến đỗ bình yên? Chàng thầm hỏi. Lời hứa "ánh sáng đầu tiên ta tìm đến vẫn sẽ là nàng" vẫn còn đó, nhưng người con gái ấy giờ đã cách xa ngàn dặm.
Bỗng, như một sự sắp đặt của số phận, ánh mắt chàng chạm phải một bóng hồng thấp thoáng trong đám đông cuối quảng trường. Một người phụ nữ mặc áo choàng màu xám, khuôn mặt được che một nửa bằng chiếc khăn voan mỏng. Dáng người thanh mảnh, đứng lặng lẽ dưới một gốc cây cổ thụ, cách xa sự ồn ào của đám đông.
Tim chàng như ngừng đập. Dù đã bảy năm, dù chỉ là một cái bóng mờ qua làn voan, chàng vẫn nhận ra ngay. Dáng vẻ ấy, tư thế ấy, làm sao chàng có thể quên được? Đó là Thẩm Yên!
Thẩm Yên cũng đang nhìn chàng. Sau bao năm xa cách, nghe tin chàng đăng cơ, một sức mạnh vô hình đã kéo nàng trở lại Trường An. Nàng không dám mong chờ điều gì, chỉ muốn được nhìn thấy chàng từ xa một lần cuối – vị hoàng đế mới của Đại Đường. Nhưng khi đôi mắt hai người chạm nhau qua biển người và ánh đèn, nàng biết mình không thể nào giấu nổi. Trái tim nàng đập loạn xạ, chân tay bủn rủn. Nàng định quay đi, nhưng lại như bị trói chân tại chỗ.
Lý Vân Khải, dưới ánh mắt kinh ngạc của bá quan văn võ, bỗng bước xuống từ đài cao. Chàng bước từng bước chậm rãi, nhưng kiên định, xuyên qua hàng rào cấm vệ, bước xuống quảng trường. Đám đông tự động dạt sang hai bên, nhường lối. Tiếng reo hò im bặt, thay vào đó là sự im lặng ngỡ ngàng. Tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chàng bước đi, ánh mắt không rời bóng hình phía xa. Bảy năm xa cách, bao nỗi nhớ mong, bao day dứt, giờ ùa về như thác lũ. Chàng nhớ ánh mắt trong veo của nàng khi bàn luận thơ văn, nhớ nụ cười rạng rỡ dưới ánh trăng, nhớ giọt nước mắt đẫm đau thương khi chia ly. Chàng đi, như đi xuyên qua ký ức, hướng về phía ánh sáng duy nhất trong lòng mình.
Thẩm Yên đứng im, nước mắt lặng lẽ chảy ướt đẫm chiếc khăn voan. Nàng nhìn thấy vị hoàng đế uy nghiêm đang tiến về phía mình, long bào phấp phới trong gió, khuôn mặt tuấn tú nay đã thêm phần góc cạnh, chắc nịch của một người đàn ông từng trải. Nhưng trong đôi mắt ấy, nàng vẫn thấy được tình cảm năm xưa, vẫn nguyên vẹn như ngày nào.
Khi chàng đứng trước mặt nàng, cả thế giới dường như ngừng quay. Gió ngừng thổi, tiếng động im bặt, chỉ còn ánh đèn lung linh chiếu rọi xuống hai con người.
"Yên nhi," giọng chàng khẽ run, vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo tấm voan xuống. Khuôn mặt từng in hằn trong ký ức hiện ra, vẫn thanh tú ấy, nhưng đôi mắt đã thêm chiều sâu, mang theo dấu vết của thời gian và sóng gió. "Cuối cùng... nàng đã trở về."
Hai từ "Yên nhi" vang lên, khiến trái tim Thẩm Yên như vỡ òa. Nàng cúi đầu, nghẹn ngào: "Thiếp... thiếp xin bái kiến Hoàng thượng."
"Không!" Chàng lắc đầu, giọng đầy xúc động, "Ở đây không có Hoàng thượng, chỉ có Lý Vân Khải của ngày xưa. Người đàn ông vẫn luôn chờ đợi nàng."
Nàng ngẩng lên, nước mắt như mưa. "Nhưng thiếp... thiếp đã không giữ được lời hẹn. Thiếp đã bỏ đi..."
"Không phải lỗi của nàng," chàng cắt ngang, giọng trầm ấm, "Là do thời thế, do số phận trớ trêu. Nhưng giờ đây, ta đã có thể giữ lời hứa." Chàng nhìn sâu vào mắt nàng. "Nàng có thấy không? Ngàn đèn Trường An rực rỡ, nhưng ánh sáng đầu tiên ta tìm kiếm, vẫn mãi là nàng."
Lời nói đó, giống như lời hứa năm xưa dưới cửa thành, giờ đã trở thành hiện thực. Thẩm Yên không kìm được nữa, òa khóc nức nở.
Rồi, trước sự chứng kiến của hàng vạn người – bá quan văn võ, binh lính, và dân chúng Trường An – vị tân hoàng đế của Đại Đường mở rộng vòng tay, ôm chầm lấy người con gái đã chờ đợi bảy năm trời. Đó không phải là cái ôm của một bậc đế vương với thần dân, mà là cái ôm của một người đàn ông dành cho tình yêu của đời mình.
Biển đèn xung quanh như sáng rực hơn, chiếu sáng cho một mối tình tưởng chừng đã vùi lấp trong dĩ vãng, nay được hồi sinh. Tiếng xì xào, rồi tiếng vỗ tay vang lên từ đám đông, dần dần lan rộng khắp quảng trường. Có lẽ, ai cũng cảm động trước một tình yêu vượt lên trên mọi rào cản của quyền lực và thời gian.
Trong vòng tay ấm áp của Lý Vân Khải, Thẩm Yên như tìm lại được chốn bình yên đã mất. Nàng biết, từ nay về sau, dù có sóng gió gì xảy ra, nàng cũng sẽ không còn phải rời xa.
Đêm đó, trong cung điện mới, Lý Vân Khải dẫn Thẩm Yên lên tháp lầu cao nhất, từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh Trường An rực rỡ ánh đèn.
"Nàng thấy không?" Chàng chỉ xuống biển đèn phía dưới, giọng nói dịu dàng, "Bảy năm qua, mỗi đêm nhìn ngàn đèn nơi đây, ta đều nghĩ đến nàng. Chúng rực rỡ là thế, nhưng trong lòng ta, chỉ có một ánh sáng thuộc về nàng."
Thẩm Yên dựa vào vai chàng, lòng tràn ngập hạnh phúc. Nàng biết, con đường phía trước có thể còn nhiều chông gai – những thế lực trong cung, những ràng buộc của hoàng tộc – nhưng giờ đây, nàng và chàng sẽ cùng nhau đối mặt.
Và ở một góc phố xa xa, ngọn đèn lồng nhỏ nơi Thẩm Yên từng đứng chờ vẫn lung linh trong đêm, như chứng nhân cho một lời hứa xuyên suốt thời gian, cuối cùng cũng được viên mãn.
Kết:
Ngàn đèn Trường An rực rỡ, nhưng chỉ có một ánh sáng thuộc về nàng. Và ánh sáng ấy, sẽ mãi mãi không bao giờ tắt.
Trường An Tình Sâu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 358