Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Váy Đỏ Nửa Đêm > Chương 5: Bí mật phơi bày

Váy Đỏ Nửa Đêm

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 2,437

Chương 5: Bí mật phơi bày

Tiếng gào của Hà Nghị vang vọng trong căn nhà tối om.
Tôi run rẩy bám chặt tay Lưu Mẫn, nhưng dù thế nào cũng không dám nhắm mắt.

Ánh sáng mờ mờ le lói từ ngoài cửa sổ, hắt vào bóng dáng hai anh em họ Hà. Một người là máu thịt, một người là bóng ma, nhưng cả hai đều tràn đầy hận ý.

Tội ác bị lột trần

Hà Duẫn bước từng bước, bóng hình lẫn trong sương đen, nhưng giọng nói thì lạnh lùng rõ ràng:
“Anh còn nhớ đêm đó không, anh Nghị? Chính anh đã nhốt tôi trong hầm thuốc, khóa cửa từ bên ngoài, để khói độc giết tôi.”

Hà Nghị run bần bật, lùi sát vào tường:
“Không! Mày đừng nói nữa! Tao chỉ… chỉ muốn mày im lặng, để tao có con đường làm ăn. Là mày tự đa nghi, không liên quan đến tao!”

“Không liên quan ư?” Hà Duẫn bật cười, tiếng cười khàn khàn như dao cứa vào tai.
“Vậy tại sao anh là người cuối cùng gặp tôi? Tại sao trong di động của tôi, toàn bộ cuộc gọi cầu cứu bị xóa sạch? Anh làm còn chưa đủ sạch sẽ.”

Minh chứng cuối cùng

Đúng lúc đó, chiếc nhật ký trong túi tôi phát ra hơi lạnh. Trang giấy tự động lật, dừng lại ở một đoạn chữ đỏ như máu:

“Ngày cuối cùng, anh trai tôi bỏ thuốc mê vào rượu. Tôi tỉnh lại thì bị nhốt trong hầm thuốc. Tôi nghe tiếng khóa cạch một cái. Ngoài kia, anh cười, nói: ‘Xin lỗi em, đừng trách anh.’”

Chữ run rẩy, thấm đẫm tuyệt vọng.
Tôi sững sờ, tim như bị bóp chặt.

Hà Nghị nhìn thấy, đôi mắt trợn ngược, hét lên:
“Không! Không thể nào! Nhật ký đó… tao đã đốt rồi! Tại sao còn tồn tại?!”

Trả giá

Hà Duẫn không trả lời, chỉ đưa tay về phía anh trai.
Bàn tay mờ ảo vươn tới, từng ngón tay lạnh băng như xương cốt, chạm vào cổ Hà Nghị.

“Anh, cùng tôi xuống dưới đi. Chúng ta là anh em ruột, sao phải chia lìa?”

Hà Nghị vùng vẫy, mặt tái mét, con dao găm rơi lẻng xẻng xuống sàn.
“Tao… không muốn chết… Tao còn tiền, còn sự nghiệp… tha cho tao!”

Nhưng bàn tay kia siết chặt hơn, như xiềng xích không thể phá.
Khắp căn phòng vang lên tiếng rít, từng khung cửa rung bần bật, bụi rơi lả tả như mưa.

Tôi hét lên:
“Hà Duẫn! Đủ rồi! Đừng kéo thêm máu nữa!”

Trong thoáng chốc, ánh mắt trắng dã của hắn lóe lên một tia sáng.
Hắn quay sang nhìn tôi, khóe môi nhếch lên:
“Linh, cảm ơn em đã giữ nhật ký cho anh. Nhưng em không hiểu… một kẻ đã phản bội huyết thống, không đáng sống.”

Cái chết kinh hoàng

Trong tiếng gào thảm thiết, Hà Nghị bị kéo thẳng vào bóng tối.
Thân thể hắn va đập xuống sàn, rồi biến mất như bị nuốt chửng.

Sương đen rút lại, chỉ còn lại khoảng trống lạnh buốt.
Mùi tanh máu tan biến, để lại căn nhà hoang tàn, im lặng đến đáng sợ.

Tôi và Lưu Mẫn ôm chặt nhau, cả hai đều run rẩy không dám thở mạnh.

Lời cuối cùng

Ngay lúc tôi nghĩ mọi thứ đã chấm dứt, sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn nhưng dịu đi rất nhiều:
“Cảm ơn em… Linh.
Nhờ em, sự thật không bị chôn vùi.
Anh… có thể yên lòng rồi.”

Tôi quay lại—
Bóng dáng Hà Duẫn đứng ở cửa sổ, dần tan vào làn gió lạnh. Khuôn mặt hắn lúc này không còn méo mó, mà bình thản như ngày xưa.

“Đừng khóc. Hãy sống tốt.
Anh sẽ ở nơi nào đó, dõi theo em.”

Hình bóng ấy tan biến hoàn toàn.

Hậu sự

Vài tháng sau, cảnh sát khai quật lại hầm thuốc cũ. Trong đó, họ tìm thấy xương cốt bị che giấu nhiều năm. Cùng với quyển nhật ký, vụ án mạng được phơi bày.

Tin tức rầm rộ: “Giám đốc Hà Nghị bị vạch trần âm mưu giết em trai, nhưng đã mất tích kỳ lạ.”
Không ai tìm thấy xác hắn.

Người ta chỉ đồn, mỗi đêm trăng mờ, trong căn nhà bỏ hoang, vẫn nghe tiếng khóc lẫn tiếng cười điên loạn.

Dư âm

Mỗi khi đi ngang qua ngã tư Thịnh Hoa lúc nửa đêm, tôi vẫn rùng mình nhớ lại buổi tối đầu tiên hắn nhắn tin: “Nhớ mặc váy đỏ.”

Lưu Mẫn bảo tôi, màu đỏ cứu tôi thoát khỏi bị kéo đi chôn cùng.
Còn tôi, vẫn chưa biết nên tin hay không.

Chỉ có một điều tôi chắc chắn:
Tình thân đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Bởi ma quỷ hại người vì oán hận.
Còn người thân… giết nhau chỉ vì tiền bạc.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt