Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Váy Đỏ Nửa Đêm > Chương 4: Cuộc trả thù bắt đầu

Váy Đỏ Nửa Đêm

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 2,434

Chương 4: Cuộc trả thù bắt đầu

Không khí trong căn nhà bỏ hoang đặc quánh, mùi ẩm mốc xen lẫn tanh ngọt, như có thứ gì đó phân rã trong tường.

Hà Nghị đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc lẹm, tay vươn ra:
“Đưa nó cho tôi.”

Tôi ôm chặt túi xách, lắc đầu.
Phía sau lưng hắn, cái bóng mờ ảo càng lúc càng rõ, từng nét mặt dần hiện lên. Đó chính là Hà Duẫn. Nhưng hình dáng hắn không hoàn toàn giống người sống—nửa khuôn mặt bị sương đen che phủ, đôi mắt trắng dã không còn tròng đen.

Hắn nhìn anh trai chằm chằm, môi mấp máy:
“Đến nước này… anh vẫn chưa chịu thừa nhận sao?”

Tiếng nói từ hư vô

Đúng lúc ấy, ngọn đèn pin cũ trên tường bỗng nhấp nháy.
Một luồng gió lạnh quét qua, cánh cửa sau lưng tôi rầm một tiếng đóng sập.

Tôi nghe thấy tiếng nói khàn đặc vang lên, không phải từ Hà Nghị, mà vang vọng khắp bốn phía:

“Anh, năm đó anh nói… nếu em giữ im lặng, anh sẽ để em sống. Nhưng anh lừa em. Anh ép em chết, còn đứng trước quan tài giả vờ khóc thương. Anh thật sự nghĩ em không biết sao?”

Giọng đó như xuyên thẳng vào tai, khiến da đầu tôi tê dại.
Hà Nghị biến sắc, quay ngoắt lại:
“Duẫn… Duẫn, là mày sao?!”

Bóng ma hiển hiện

Trong khoảnh khắc, bóng đen phía sau hắn bỗng tràn ra, như sương khói đặc quánh, dần kết thành hình dáng một người.
Hà Duẫn đứng đó, áo sơ mi trắng vẫn như lần cuối tôi gặp hắn, nhưng trên ngực hằn rõ một vết máu loang rộng.

Hắn nhìn thẳng vào anh trai:
“Anh muốn che giấu đến bao giờ? Anh nghĩ tôi chết rồi thì tất cả sẽ chấm dứt?”

Hà Nghị lùi lại nửa bước, mồ hôi nhỏ giọt:
“Không… không thể nào. Tao chính tay chôn mày. Mày phải nằm trong quan tài đá ở nghĩa trang Nam Sơn mới đúng. Là ai giả dạng mày?! Là ai!”

Hà Duẫn cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo đến rợn người:
“Anh tưởng đất đá có thể giam được tôi sao?”

Cơn thịnh nộ

Căn phòng bỗng rung chuyển. Trên tường, từng khung tranh cũ rơi loảng xoảng. Cửa sổ bật tung, gió hun hút thổi vào, cuốn theo tro bụi bay mù mịt.

Tôi ôm đầu, hét lên:
“Dừng lại đi! Hai người muốn làm gì thì làm, đừng kéo tôi vào!”

Hà Duẫn quay sang, đôi mắt trắng dã bỗng có lại một tia đen mờ, giọng dịu xuống:
“Linh, em không hiểu… Anh không thể siêu thoát. Chỉ khi nào sự thật sáng tỏ, anh mới được yên.”

Rồi hắn chỉ vào quyển nhật ký trong túi tôi:
“Giữ lấy nó. Tuyệt đối không để anh ta lấy được.”

Đối mặt

Hà Nghị bỗng gào lên, như phát điên:
“Câm miệng! Mày đã chết rồi, còn muốn kéo tao xuống mồ cùng sao?!”

Hắn rút từ trong áo ra một con dao găm sáng loáng, lao tới chém vào khoảng không trước mặt—nhưng mũi dao xuyên thẳng qua cơ thể Hà Duẫn, chỉ để lại một luồng khói lạnh.

“Không… không thể nào…” Hà Nghị thở dốc, đôi mắt trợn trừng.

Hà Duẫn bước lại gần, từng bước, từng bước, tiếng giày vang vọng như từ cõi âm:
“Anh, tôi từng tin tưởng anh nhất. Nhưng chính anh đã giết tôi. Tội này, anh gánh nổi không?”

Ác mộng mở ra

Ngay lúc đó, ánh đèn pin lóe sáng lần cuối rồi tắt phụt.
Trong bóng tối, chỉ còn tiếng cười khàn khàn của Hà Duẫn, vang vọng khắp nơi:

“Anh Nghị… đã đến lúc trả nợ rồi.”

Một luồng khí lạnh ập đến, tôi cảm giác có bàn tay vô hình kéo mình lùi ra sau.
Lưu Mẫn hét lên:
“Chạy đi, Linh!”

Nhưng chân tôi như bị đóng chặt xuống sàn.
Trước mắt, bóng dáng hai anh em họ Hà chồng lên nhau—một kẻ sống, một hồn ma—cuộc đối đầu bắt đầu, không còn đường lui.

Trong cơn hỗn loạn, tôi nghe tiếng kim loại rơi xuống đất, tiếng gào thất thanh của Hà Nghị, và đâu đó, tiếng thì thầm sát bên tai:

“Em đừng sợ. Tất cả chỉ mới bắt đầu.”
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt