Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Váy Đỏ Nửa Đêm > Chương 3: Nhật ký người ch*t

Váy Đỏ Nửa Đêm

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 2,435

Chương 3: Nhật ký người ch*t

Sau đêm hôm đó, tôi bị sốt li bì suốt ba ngày.
Lưu Mẫn túc trực bên cạnh, không dám rời nửa bước. Mỗi lần tôi mê man, đều mơ thấy cùng một cảnh: quan tài đá mở toang, bàn tay lạnh buốt thò ra, kéo tôi vào bóng tối.

Ngày thứ tư, tôi tỉnh dậy. Bên gối, có một phong thư.
Chữ viết quen thuộc—là chữ của Hà Duẫn.

Bức thư từ người đã chết

Tôi run rẩy mở ra.

“Linh,
Nếu em đọc được lá thư này, nghĩa là tôi đã thất bại.
Tôi vốn không định lôi em vào, nhưng ba năm trước, cái chết của tôi không đơn giản như em nghĩ.
Tôi bị người thân hãm hại. Chính họ ép tôi chết.
Mọi chứng cứ tôi đều giấu trong nhật ký, khóa trong ngăn kéo phòng làm việc cũ.
Em hãy tìm nó.
Đọc xong, em sẽ hiểu tại sao… tôi không thể nhắm mắt.”

Chữ viết ngay ngắn, từng nét quen thuộc. Không thể là giả.
Tôi ngồi chết lặng—hắn thật sự đã chết? Vậy người tôi gặp ở ngã tư là hồn ma?

Quay lại ngôi nhà cũ

Hôm sau, tôi và Lưu Mẫn tìm đến nhà cũ của Hà Duẫn.
Căn nhà đã bỏ hoang, cửa gỗ sơn đỏ tróc lở, mạng nhện giăng đầy. Vừa bước vào, mùi ẩm mốc xộc lên khiến tôi buồn nôn.

Chúng tôi tìm tới phòng làm việc. Quả nhiên, trong ngăn kéo bàn gỗ, có một quyển sổ da màu đen, bên ngoài khắc chữ “Nhật ký”.
Ổ khóa đã gỉ sét, nhưng không khó để phá.

Tôi mở ra—

Những trang chữ máu

Trang đầu tiên chỉ có một dòng:
“Nếu có ai đọc được quyển sổ này, nghĩa là tôi đã chết.”

Tôi nuốt khan, tiếp tục lật.
Bên trong ghi chép dày đặc, chữ viết run rẩy, có chỗ còn lấm lem như thấm máu.

“Ngày 12 tháng 3: Tôi phát hiện kho thuốc trong bệnh viện bị tráo đổi. Toàn thuốc giả, nếu bệnh nhân dùng sẽ chết. Tôi báo cáo, nhưng cấp trên lờ đi.”

“Ngày 25 tháng 3: Tôi bí mật chụp ảnh chứng cứ, thì bị người ta theo dõi.”

“Ngày 5 tháng 4: Tôi thấy chính anh trai tôi, Hà Nghị, lén gặp gỡ một thương nhân. Hắn chính là kẻ đứng sau đường dây thuốc giả.”

“Ngày 20 tháng 4: Tôi bị dồn vào góc tường. Họ cảnh cáo: nếu tôi dám nói ra, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Đến đây, tay tôi run bắn.
Hà Nghị—anh trai ruột của Hà Duẫn. Chính hắn hại chết em mình?

Bí mật càng đáng sợ hơn

Tôi tiếp tục lật.
Trang gần cuối, chữ viết nguệch ngoạc, vết mực nhòe nhoẹt như viết trong tuyệt vọng:

“Tối nay, bọn họ sẽ ra tay. Nếu tôi chết, chắc chắn là bị hãm hại.
Tôi không sợ chết, chỉ sợ Linh không bao giờ biết sự thật.
Nếu tôi còn cơ hội trở lại… tôi sẽ khiến tất cả phải trả giá.”

Bên dưới là một dấu vân tay bằng máu.

Sự xuất hiện bất ngờ

Tôi ngồi sững, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Linh, em đang làm gì ở đây?”

Tôi giật mình quay lại.
Đứng đó chính là Hà Nghị.

Hắn mặc vest đen, dáng vẻ nhàn nhã, nhưng ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh.
Trong tay hắn còn cầm chùm chìa khóa nhà cũ, rõ ràng không phải tình cờ mà đến.

Tôi vội nhét quyển nhật ký vào túi, nhưng chưa kịp kéo khóa thì hắn đã bước đến, giọng trầm xuống:
“Em tìm thấy rồi sao?”

Tôi giả vờ bình tĩnh:
“Tìm… tìm thấy gì chứ? Tôi chỉ đến thắp nhang cho Duẫn.”

Hà Nghị cười khẩy, ánh mắt lướt qua túi xách tôi:
“Đừng giả vờ. Tôi biết thằng em ngu ngốc đó để lại cái gì.
Nhưng nó không hiểu một điều… Người chết thì nên yên phận. Còn kẻ sống mà đào mộ bí mật, sẽ phải chết chung với nó.”

Cuộc đối mặt

Không khí đặc quánh đến nghẹt thở.
Lưu Mẫn siết tay tôi, khẽ run.

Hà Nghị từ tốn bước đến gần, giọng hắn như rắn độc:
“Đưa nhật ký cho tôi.
Nếu không, đừng trách.”

Tôi lùi lại, lưng chạm tường. Trong đầu vang lên lời dặn trong thư: “Mọi chứng cứ tôi đều giấu trong nhật ký.”

Nếu tôi giao nó ra… tất cả sẽ chấm dứt. Hà Duẫn chết oan uổng, không bao giờ có cơ hội minh oan.

Nhưng nếu giữ lại… tôi e rằng, ngay lúc này, mình cũng khó toàn mạng.

Tôi cắn môi, run rẩy nhìn hắn.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi tôi vang lên—một tin nhắn mới.

Tôi lén nhìn màn hình.
Người gửi: Số không hiển thị tên.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một câu:

“Đừng sợ. Tôi luôn ở bên em.”

Dòng chữ màu trắng nổi bật trên nền đen.
Tôi ngẩng đầu, bất giác thấy phía sau lưng Hà Nghị, bóng tối loang rộng, trong đó thấp thoáng một bóng người quen thuộc.

Khi tôi còn chưa kịp thốt ra, bóng người ấy dần rõ nét—
Chính là Hà Duẫn.

Hắn đứng sau lưng anh trai, ánh mắt bốc lửa, môi mấp máy:
“Đừng đưa. Tôi sẽ không để hắn thoát.”

Trong căn nhà bỏ hoang, gió gào rít qua khe cửa, mang theo mùi tanh của máu.
Cuộc đối đầu giữa người sống và hồn ma… sắp bắt đầu.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt