Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Vợ Người > Chương 10: .

Vợ Người

Tác giả: Khát Nước | Chương: 10 | Lượt xem: 761

Chương 10: .

Tôi phát hiện ra bọn họ làm Hồ Tiên cũng không được tự do lắm.

Ho khan một tiếng, “Vậy Mộc Hạn Vân tính làm gì?”

“Khiến em thay hắn chịu nạn.” Hồ Tiên nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Có một loại biện pháp giá họa, dùng huyết mạch chí thân hoặc là phu thê dẫn đường, chuyển vì giá tiếp.”

“Ý anh là, hắn còn muốn chuyển việc hắn “không được” này giá lên người tôi á?” Tôi nghe thế thì cảm thấy thật là phi lý, Mộc Hạn Vân thật sự vẫn chưa chết tâm đây mà!

Tôi bức xúc vỗ mạnh mấy cái vào đôi chân còn đang sưng tấy của mình.

Vì quá tức giận nên dùng sức quá độ, tôi đã đau đến mức suýt thì bật cả dậy, theo bản năng co rụt chân.

Nhưng Hồ Tiên đã lập tức dùng đôi bàn tay ấm áp của mình bắt lấy mắt cá chân tôi, nhẹ nhàng xoa bóp hai cái.

Nhẹ giọng nói: “Giá họa cần phải làm con rối vu thuật, mà em cũng phải tự nguyên mới được. Mấy ngày này em phải cẩn thận, nếu đụng phải loại người, loại việc kỳ quặc thì đừng có mềm lòng, tốt nhất là không nên ở bên ngoài lâu quá. Nếu có ai gọi em, tuyệt đối không được tùy tiện ngoảnh lại, có cầu xin em cái gì cũng đừng có mà thuận miệng đáp ứng.”

Trong đầu tôi ngập tràn sự căm ghét đối với Mộc Hạn Vân, thế nên tôi ừ một tiếng: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.”

Anh chỉ cười khúc khích, “Ta nên cảm ơn em mới đúng.”

Tôi nghe thế cảm thấy có hơi khó hiểu, nghe giọng điệu của anh giống như đã quen biết tôi từ rất lâu rồi vậy.

Nhưng lòng bàn tay anh nóng ấm, thịt mềm đầy dặn, dùng sức vừa phải, xoa bóp bắp chân cho tôi, còn dần dần xoa cả xuống dưới.

Ánh mắt sáng trong, thần sắc thản nhiên, tốc độ không vội vàng cũng không nóng nảy.

Quan trọng hơn là, dường như anh không hề có ý định rời đi.

Anh ta xoa bóp thực sự rất thoải mái, nhưng vừa nhớ đến thân phận của anh ta, măc dù thế hệ này của chúng tôi đối với chuyện kỳ dị quỷ quái, khả năng tiếp nhận đã rất mạnh, nhưng nhìn anh ta nhẹ nhàng chậm rãi bóp chân cho tôi, tôi vẫn cảm thấy hơi hơi ngại ngùng.

Tôi co chân lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”

“Ừ.” Anh cứ như không hề nghe thấy ý đuổi người của tôi vậy.

Tay vẫn ấn lên dọc theo chân tôi, nhẹ nhàng nói: “Em còn nhớ năm sáu tuổi mình đã từng tới Đông Bắc không?”

Tôi có chút kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao anh biết?”

Thời điểm ấy rất thịnh hành việc đi phượt tới vùng đó để ngắm băng điêu khắc, khi ấy, mẹ tôi quả thực đã để bố tôi thuê xe, chở cả nhà đi phượt một chuyến.

Chẳng qua đây cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì, băng điêu khắc không thấy thì cũng thôi đi, sau đó bố mẹ tôi cũng chẳng bao giờ ra ngoài du lịch nữa.

Mà chuyện này, tôi thậm chí còn không hề nhắc qua với Mộc Hạn Vân, làm sao anh ta biết được?

Hồ Tiên xoa bóp chân cho tôi, cười tủm tỉm nói: “Em vẫn còn nhớ mình đã từng trộm gà của người ta chứ?”

Tôi nhìn chằm chằm đôi tay của Hồ Tiên, nhớ đến câu anh nói, rằng anh đến đây vì tôi, thế là có chút ngạc nhiên nhìn anh: “Anh là con hồ ly nào trong đám hồ ly đó hả?”

Chuyến đi Đông Bắc kia, do bố tôi hơi bị mù đường, ban đầu mẹ tôi rất nhiệt tình vui vẻ, xem đường giúp cho, sau đó nhiệt tình cạn dần, bà ngủ thiếp đi trên xe, bỏ lại một người mù đường như bố tôi, vừa phải dỗ tôi, còn vừa phải tìm đường.

Thế rồi một trận tuyết lớn rơi xuống, làm lệch mất con đường chính.

Xe chạy mãi đến tận đêm vẫn không thể nào thấy được lối ra, bởi vì cục nợ là tôi đây, nên bố mẹ phải tìm một nhà dân để xin ở tạm.

Người dân vùng Đông Bắc rất nhiệt tình, tối về còn nấu cơm cho chúng tôi ăn, bố mẹ tôi uống rượu và trò chuyện với họ.

Lúc đó tôi còn chưa biết gì hết, thấy tuyết rơi dày đặc thì mừng lắm, bèn quấn áo khoác xuống sân chơi.

Chơi được một lúc, tôi nghe thấy tiếng động gần khu chuồng gà, mấy con cáo đứng bên cạnh chuồng gà, trông chừng một cái túi da đang không ngừng vặn vẹo.

Lúc đó, trên truyền hình đang thịnh hành đủ loại Liêu Trai Chí Dị, đầu óc tôi vừa nóng lên, lập tức đi qua cởi cái túi, thả con cáo trong túi ra.

Những con cáo đó thấy tôi đến cũng không hề sợ hãi, chỉ xếp thành hàng, chắp tay vái chào tôi.

Sau khi con cáo trong túi được thả ra, tôi lại còn chui vào trong chuồng gà, túm lấy một con, nhất quyết muốn nhét cho mấy con cáo đó.

Tôi vẫn nhớ lúc ấy mình còn lải nhà lải nhải, bảo chúng nó nhất định phải nhớ ân tình của tôi, sau này phải báo đáp tôi thế nào thế nào nữa.

Dù sao thì cũng nói hết mấy lời kịch trên TV mà tôi có thể nhớ được ra.

Tất nhiên là kết quả chẳng tốt lành gì, lúc bắt gà, bầy gà quang quác bay nhảy tán loạn, chủ nhà nghe thế thì chạy ra xem, thậm chí còn cầm theo cả khẩu súng săn, mấy con cáo đó cũng sợ hết hồn co cẳng bỏ chạy, tôi còn không muốn sống mà chặn trước họng súng của người ta, nói không thể làm hại động vật nhỏ gì đó.

Sau rồi, bố mẹ tôi cũng không đi xem băng điêu khắc nữa, tuyết vừa ngừng, có thể di chuyển là lập tức mang theo tôi về thẳng nhà luôn.

Nếu đổi thành hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy nữa, cũng chỉ có lúc trước trẻ con ngây thơ mới dám làm mà thôi.

Liếc mắt nhìn Hồ Tiên, không biết anh là con nào trong số đó nhỉ.

Nhưng anh chỉ khẽ nói: “Ta không phải là ai trong số chúng nó, ta là thiếu chủ của chúng nó. Nếu em không cứu chúng nó, ta cũng sẽ ra tay thôi.”

“Ồ.” Tôi yên lặng gật đầu, nhìn Hồ Tiên, phấn khích nói: “Thế giờ anh đến đây là để báo ân à?”

Vậy tôi có thể giao lại chuyện của Mộc Hạn Vân cho anh không?

Nhưng bàn tay Hồ Tiên đang xoa bóp chân tôi bỗng khựng lại một chút.

Trên mặt anh lộ ra vẻ mất mát: “Đây là chuyện giữa em và Mộc Hạn Vân… chuyện giữa vợ chồng em, hai người phải tự mình giải quyết.”

Nói cách khác, kể cả Hồ Tiên cũng bị các mối quan hệ xã hội trói buộc.

Tôi gật gật đầu, nghĩ bụng, vẫn nên gọi điện cho mẹ Mộc Hạn Vân, hẹn sáng mai đến Cục Dân chính đi thôi.

Nhưng Hồ Tiên đã đổi chân để xoa bóp rồi, lòng bàn tay anh nóng rực, xoa đến chỗ nào là chỗ đó đã không còn cảm giác tê mỏi nữa.

Chỉ là cứ xoa xoa, tôi lại bắt đầu ngửi thấy mùi hoa bách hợp quyện với đàn hương trên cơ thể anh, đầu óc cứ như bị một tầng sương mù vùi lấp, toàn thân cũng nóng hừng hực lên.

Tay đang cầm điện thoại nắm chặt, liếc Hồi Tiên hỏi: “Có phải anh cũng tên là cái-gì-đó-Lang không?”

Hồ Tiên đã khiến Tần Tiểu Ca mang bầu tên là Hoàng Tứ Lang mà.

Nhưng Hồ Tiên lại ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng nói: “Ta tên là Bạch Phong Nhiên.”

Anh dựa gần quá, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng tỏa ra từ cơ thể anh, mùi hương kia dường như bao trùm lấy toàn thân tôi.

Tôi duỗi tay định đẩy anh ra, nhưng anh lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Có thể chứ?”

Giọng anh vừa khàn vừa gợi cảm, khiến tôi không thể nào quay đầu, đối diện với đôi mắt đan phượng thon dài kia…

Dường như có gì đang chuyển động trong đó, và rồi cứ thế, tôi đã chẳng còn một chút sức kháng cự nào cả.



Tôi vừa tỉnh dậy, Bạch Phong Nhiên đã biến mất rồi.

Mộc Hạn Vân nói cũng không sai, thật ra thì tôi cũng khá hưởng thụ.

Mặc dù cơ thể tôi vẫn còn tê dại, nhưng cũng không khó chịu lắm.

Ngược lại là mẹ tôi, đi leo núi với tôi suốt một ngày, sáng vừa dậy đã nói chân sưng phù hết cả lên rồi.

Họ còn bảo tôi xin nghỉ ở nhà, nhưng bên công ty đã sôi sục lên, lúc trước điện thoại hỏng không gọi được, giờ vừa mới mở ra, cả đống tin nhắn cuôc gọi đến, thúc giục tôi về đi làm.

Sống vẫn phải sống, không đi làm cũng không được.

Tôi thay quần áo, cầm lấy một quả trứng luộc rồi ra khỏi cửa.

Thang máy vừa đến, tôi thấy một bé gái chừng bốn năm tuổi, đang đứng bên trong lúng liếng nhìn tôi, rụt rè gọi một câu: “Chị ơi, em không tìm được mẹ, chị giúp em tìm mẹ với, được không ạ?”

Vừa nói, mắt bé đỏ hoe, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Tôi đang ấn giữ thang máy, nhìn nước mắt cô bé rơi xuống, cố nhớ xem đây là con cái nhà ai.

Tôi quay đầu định gọi mẹ ra, bà ấy thường lang thang khắp nơi trong khu chung cư cả ngày, tối nào ăn cơm cũng kể cho chúng tôi đủ loại chuyện bà “buôn” được từ các nhà khác.

“Chị ơi, chị giúp em tìm mẹ với, cái kẹo này cho chị.” Cô bé rất lanh lợi, chạy thẳng ra ôm chân tôi, dúi vào tay tôi một cây kẹo mút.

Ngay lúc tôi vừa chạm vào cây kẹo mút đó, trong đầu chợt như nghe thấy tiếng hừ lạnh của Bạch Phong Nhiên.

Tôi bàng hoàng giật mình, vội đẩy tay ra, không dám động vào cây kẹo mút kia, cũng đẩy cả cô bé lùi ra vài bước.

Lớn tiếng nói: “Em đi thang máy đến sảnh vào, ở đó có bảo vệ tuần tra, em tìm họ đi.”

“Chị ơi, em không tìm thấy mẹ nữa, chị ơi, chị ăn kẹo đi…” Cô bé oa một tiếng lại bật khóc, khăng khăng đưa cây kẹo mút kia cho tôi.

Tôi vội vàng lùi lại, quát lên với cô bé: “Mau tránh ra!”

Cô bé mắt ngấn lệ nhìn tôi, cầm cây kẹo mút còn muốn đi tới.

Đúng lúc này, mẹ tôi đột nhiên mở cửa ra: “Làm sao vậy, con không phải đang vội đi làm à?”

Tôi đang định bảo mẹ tôi mau đi vào đi, chỉ sợ con bé này không phải là thứ gì bình thường.

Nhưng vừa quay đầu, lại nghe thấy thang máy vang lên một tiếng “đinh”, sau đó cửa thang mở ra lần nữa.

“Thang máy đến rồi, mau vào đi. Chuyện Mộc Hạn Vân thì để mẹ với bố con giải quyết cho, con cũng đừng đụng vào nó nữa, ghê tởm.” Mẹ tôi chỉ về phía thang máy.

Chúng tôi ở đây, mỗi tầng chỉ có một hộ snh sống, vừa rồi không phải thang máy đã dừng ở đây rồi sao, sao lại đến nữa?

Con bé kia cũng không thấy đâu nữa!

Nhìn thang máy trống rỗng, tôi lại không dám vào, xách túi đi thẳng đến thang an toàn.

Cũng may là bố mẹ tôi đã cao tuổi, không mua căn ở cao quá, chỉ tầng tám thôi, nếu không tôi e mình sẽ mệt chết mất.
Chương 11 👉
Chương 9
Chương 11 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt