Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Vợ Người > Chương 11: .

Vợ Người

Tác giả: Khát Nước | Chương: 11 | Lượt xem: 763

Chương 11: .

Ngay lúc tôi đang bước từng bậc, từng bậc xuống cầu thang, Bạch Phong Nhiên lại xuất hiện, nhìn tôi nói: “Vừa rồi thang máy là giả, nếu em nhất thời mủi lòng mà đưa cô gái đó tiến vào, em sẽ bị rơi xuống thang máy ngã chết.”

“Không phải nói còn phải làm gì đó sao?” Tôi bò xuống tới độ chân mềm cả ra, nghe vậy chỉ cảm thấy lòng lạnh buốt: “Bây giờ lại muốn giết chết em rồi?”

“Em là vợ của Mộc Hạn Vân, nếu như em chết rồi, có Shaman kia làm người trung gian, Hồ tộc cũng không tiện lại truy cứu Mộc Hạn Vân nữa. Một mệnh đổi một mệnh, em chết thay hắn, hắn sẽ không sao cả.” Bạch Phong Nhiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nói với tôi: “Em phải cẩn thận đấy.”

Tôi nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, vậy cũng có nghĩa là, Mộc Hạn Vân còn tàn nhẫn hơn cả Trương Hoa!

Nhưng đây cũng chỉ là lời một phía của Bạch Phong Nhiên, mặc dù tôi vẫn chưa tin hết, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, tôi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Đi hết cầu thang xuống đại sảnh, chân tôi đã nhũn ra rồi, có chuyện mới xảy ra nên tôi cũng không dám lái xe nữa, chuẩn bị gọi tắc xi để đi.

Nhưng vừa mới bước ra, lại cảm thấy cánh tay căng chặt.

Bạch Phong Nhiên đột ngột xuất hiện kéo tôi sang một bên.

Anh dùng sức đến mức khiến tôi suýt thì ngã sấp xuống.

Đang định quay đầu hỏi Bạch Phong Nhiên làm gì vậy, thì bỗng cảm giác được có cơn gió thổi lướt qua mặt mình, theo đó là một tiếng “ầm” vang lên, có thứ gì đó vỡ tan tành, tung tóe khắp trên mặt đất.

Bạch Phong Nhiên kéo tôi lùi lại vài bước!

Tôi đã hoàn toàn choáng váng, nháy mắt nhìn qua, chỉ thấy cả cánh cửa sổ kính đã rơi xuống, vỡ tung, kính văng ra đầy đất.

Bởi vì đặt trên cao nên khung kim loại kia cũng bị rơi biến dạng rồi.

Ngay chỗ tôi vừa đứng đó, cả cái khung cửa lớn như vậy rơi xuống, chỉ sợ sẽ đè chết tôi luôn!

Tôi quay đầu nhìn Bạch Phong Nhiên, sắc mặt anh cũng tối sầm lại, nói với tôi:

“Ta sẽ cùng em đi tìm Mộc Hạn Vân.”

Có lẽ chuyện này đã vượt quá dự kiến của anh ấy!

Tôi làm gì còn dám ở lại đây nữa, vội vàng kéo Bạch Phong Nhiên, đầu tiên là tìm bảo vệ báo cáo việc cửa kính rơi xuống, sau đó lại gọi điện đến công ty xin nghỉ, nói thẳng luôn là muốn ly hôn, xin nghỉ hai ngày không đi làm.

Sau đó tôi bắt tắc xi đến thẳng bệnh viện.

Dù có Bạch Phong Nhiên bên cạnh, tôi vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Chiếc xe đang chạy rất ổn định trên đường, nhưng ngay lúc một chiếc xe buýt đang đi ra từ ngã rẽ, tài xế có đạp phanh thế nào cũng không thể phanh lại được, dọa cho ông hét thất thanh.

Xe buýt rất lớn, một khi đâm phải…

Tôi cũng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, Bạch Phong Nhiên đang ở bên cạnh lại lập tức biến mất.

Thế rồi chiếc xe không biết tại sao bỗng lệch hướng, tông thẳng vào hàng cây ngăn cách ven đường.

Tôi sợ hết hồn, cũng không dám ngồi trên xe nữa, tay chân run rẩy đi xuống.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy cô bé trong thang máy đứng dưới ngọn đèn đường bên bồn cây, tay cầm cây kẹo mút, cười âm u nhìn tôi.

Mặc dù đang là ban ngày, nhưng tôi vẫn toát mồ hôi lạnh.

Đứng bên cạnh bồn cây, tôi vội chuyển mắt, không có Bạch Phong Nhiên, tôi chỉ sợ mình vừa đi qua đường là đã bị đâm chết rồi.

Nhưng thật sự không thấy Bạch Phong Nhiên đâu cả.

Đang lúc hoảng loạn, thì tài xế hình như đã hồi thần lại, gọi tôi, bảo tôi để quên đồ trên xe.

Nhưng tôi nhớ là khi mình lên xe chỉ xách có mỗi cái túi thôi mà.

Có chút nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy bức tượng Hồ Tiên không biết từ khi nào đã xuất hiện ở ghế sau.

Mà giọng nói của Bạch Phong Nhiên cũng vang lên bên tai tôi: “Ôm bức tượng Hồ Tiên này đến bệnh viện đi.”

Con bé kia vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi sợ quá liền ôm bức tượng từ ghế sau xe ra.

Con bé kia vừa nhìn thấy tượng Hồ Tiên, khuôn mặt vốn đang rất đáng thương lại lập tức lộ ra vẻ căm phẫn của một người phụ nữ, tiếp đó chui luôn vào trong bồn cây, biến mất không thấy đâu nữa.

Tôi ôm bức tượng Hồ Tiên, thở hổn hển mấy hơi, mang theo tâm lý hổ thẹn áy náy, cùng tiếng xin lỗi của người tài xế, vội vội vàng vàng băng qua đường.

Cũng may là bệnh viện không còn xa lắm, tôi không dám nhìn loanh quanh, chỉ ôm bức tượng chạy một mạch đến bệnh viện.

Chỉ như thế, vậy mà trên đường tôi còn suýt bị cành cây rơi phải, suýt bị một chiếc xe ship đồ đi ngược chiều đâm vào nữa.

Nhưng mỗi lần đều chỉ là suýt nữa!

Lúc tôi đến bệnh viện, Bạch Phong Nhiên đang nửa dựa trên tảng đá của bức tượng Hồ Tiên nói với tôi: “Em nói với Mộc Hạn Vân đi, nói em tình nguyện ra mặt, suốt đời thờ cúng ta. Nhưng hắn phải ngừng hợp tác với Shaman kia, ta sẽ trị khỏi bệnh cho hắn!”

Tôi liếc nhìn Bạch Phong Nhiên, ra mặt cái gì, cho dù tôi không biết gì cả nhưng cũng biết là không nên đồng ý lung tung như vậy đâu!

“Vậy em muốn chết sao?” Bạch Phong Nhiên nằm trên tảng đá nhìn tôi.

Những gì xảy ra trên đường vừa rồi, đã khiến lòng tôi vẫn còn sợ hãi, tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải gật đầu.

Lúc tới bệnh viện, cha mẹ Mộc Hạn Vân vẫn còn chăm sóc cho hắn, thấy tôi đến họ đều có vẻ ngượng ngùng, bố mẹ hắn thấy tôi lại ôm bức tượng Hồ Tiên kia, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ sệt.

Mẹ hắn thậm chí còn kéo luôn lấy tay tôi, hỏi tôi đã ăn sáng chưa, muốn đưa tôi đi ra ngoài ăn sáng gì gì đó.

“Con có chuyện muốn nói với Mộc Hạn Vân, hai người đi ra ngoài trước đi ạ.” Tôi ôm tượng Hồ Tiên, ngồi xuống giường phụ, nhìn chằm chằm Mộc Hạn Vân: “Cô chú yên tâm, con sẽ không làm gì hắn đâu.”

Bố mẹ Mộc Hạn Vân nghe đến đây, sắc mặt đổi rồi lại đổi, vẫn thấy không yên tâm, ngược lại là Mộc Hạn Vân, hắn đã rũ sạch bộ dạng dỗ dành tôi lúc trước, lấy khăn lau miệng, bảo bố mẹ hắn ra ngoài.

Thấy bố mẹ không động đậy, Mộc Hạn Vân còn cười hì hì nới: “Bố mẹ đừng lo, Lâm Tĩnh không phải loại người bốc đồng, sẽ không làm gì con đâu.”

Mẹ hắn vẫn còn lo lắng, vội nói với tôi: “Lâm Tĩnh, con muốn ly hôn, chúng ta hiểu được, chúng ta cũng biết là do Mộc Hạn Vân xin lỗi con. Nhưng bác sĩ nói hộp sọ của nó cần phải gắn đinh, bây giờ còn chưa hết sưng tấy, chưa thể phẫu thuật được, ngày nào cũng phải tiêm thuốc chống viêm, không thể ra ngoài chạy lung tung. Đợi nó mổ xong rồi ta lại bàn chuyện ly hôn, được không?

“Con biết mà.” Tôi mỉm cười với mẹ của Mộc Hạn Vân: “Chỉ nói vài lời thôi ạ, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”

Mẹ Mộc Hạn Vân vẫn cứ không yên tâm, cuối cùng, cha hắn phải kéo thì mới kéo bà đi được.

Tôi đợi hai người lớn đi khỏi, lúc này mới đặt bức tượng Hồ Tiên xuống rồi đóng cửa lại.

Nhìn thẳng vào Mộc Hạn Vân, nói: “Anh muốn giết tôi à?”

“Không phải tôi muốn.” Bây giờ Mộc Hạn Vân thậm chí còn không thèm giả bộ nữa, dang rộng tứ chi ra nằm trên giường giở trò vô lại: “Là Shaman nói chỉ cần giết chết cô, bảo đảm tôi sẽ không có việc gì.”

“Cô cũng đừng có nghĩ đến chuyện ghi lại cái gì, cô sẽ chỉ chết bởi tai nạn thôi, còn chuyện Hồ Tiên, Shaman gì đó, ai sẽ tin chứ! Cô sẽ chỉ giống như vợ Trương Hoa, bị cho rằng là bệnh tâm thần thôi.” Gương mặt Mộc Hạn Vân tràn đầy tươi cười.

Nhưng lại nghĩ tới gì đó, căm hận nhìn tôi: “Rõ ràng chỉ cần sinh ra một đứa con của hồ ly thôi là xong, vậy mà các người, từng người, từng người một đều không chịu, khăng khăng lấy cái chết ra uy hiếp, tôi có cách gì chứ!”

Sự hung ác mà Mộc Hạn Vân đột ngột lộ ra có chút khiếp người.

Tôi không nhịn được lùi lại một bước, tay chạm vào bức tượng Hồ Tiên trên giường, dường như, có một bàn tay vô hình đỡ tôi, mới khiến tôi an tâm đôi chút.

Thực ra, khi Bạch Phong Nhiên nói rằng Mộc Hạn Vân muốn giết tôi, trong lòng tôi vẫn không tin lắm.

Dù gì thì cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy, không ngờ hắn lại không chút do dự thừa nhận.

Tôi nhìn chằm chằm vào Mộc Hạn Vân, ngón tay khẽ động, chạm vào bức tượng Hồ Tiên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác được hồ ly hình như khẽ động, xác định Bạch Phong Nhiên vẫn ở, trái tim mới bình yên hơn chút.

Hít một hơi thật sâu, để bản thân hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi nơi nơi đều là nguy hiểm này, tôi mới nhìn Mộc Hạn Vân nói: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh.”

“Cô?” Mộc Hạn Vân ha hả cười to.

Tôi vừa chạm vào con hồ ly trong bức tượng Hồ Tiên, vừa nói hết nhừng lời Bạch Phong Nhiên đã dạy với Mộc Hạn Vân.

Ánh mắt Mộc Hạn Vân lóe lên, hắn liếc mắt nhìn tôi và tượng Hồ Tiên: “Cô có biết suốt đời thờ Hồ Tiên nghĩa là gì không? Sau này cô sẽ không thể kết hôn nữa, giống như đã gả cho con hồ ly này vậy.”

Tôi nghe thế tay cũng khựng lại, nghĩ bụng, hóa ra Bạch Phong Nhiên cũng có chút ích kỷ.

Nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Hạn Vân: “Còn hơn bị anh giết chết, đúng không?”

“Vậy thì làm sao tôi có thể tin cô được?” Mộc Hạn Vân liếc nhìn tôi, cười đê tiện: “Cô nói tôi “được” là sẽ “được” sao? Lúc chúng ta ở trên giường, cô cũng không khiến tôi “được” cơ mà.”

Nhưng hắn vừa nói ra lời này, đột nhiên hừ mạnh một tiếng, tiếp theo lại nắm chặt nơi nào đó mà đau đớn hét lên.

Tôi sửng sốt nhìn hắn, liếc ra cửa một cái, sợ bố mẹ hắn xông vào.

Nhưng rồi Mộc Hạn Vân lại vô cùng kinh hỉ luồn tay xuống dưới chăn, ánh mắt đầy vẻ vui mừng quá đỗi.

Tôi liếc nơi hắn đang chạm vào, lập tức biết ngay hắn vui cái gì.

Nhưng sau đó lại nghe Bạch Phong Nhiên nói: “Nói cho hắn biết, nếu không để em cung phụng ta, đây sẽ chỉ là tạm thời thôi.”

Tôi truyền lời lại, nhưng vẫn không hiểu lắm, chuyện tôi cung phụng cho Bạch Phong Nhiên, tại sao lại phải được sự đồng ý của Mộc Hạn Vân chứ?

Nhưng lúc tôi nói câu này, tay của Mộc Hạn Vân vẫn còn ở trong chăn không buông, nhìn tôi khiêu khích nói: “Hồ Tiên này đã linh như thế, tại sao tôi phải…”

Nhưng hắn đang nói thì đột nhiên người mềm ra, lập tức vén chăn lên, kéo luôn cả vạt quần bệnh nhân xuống: “Sao lại thế này! Vừa rồi không phải được rồi sao? Vừa rồi…”

“Có được không?” Tôi nhìn Mộc Hạn Vân, cười lạnh nói: “Tôi dùng cả đời để thờ Hồ Tiên, anh trị khỏi bệnh này, tôi giữ được mạng. Bất kể tính thế nào thì anh cũng không chịu thiệt.”

Mộc Hạn Vân bực bội xoa xoa nơi đó, liếc nhìn tôi, sau đó lại nhìn bức tượng Hồ Tiên, mắt khẽ chuyển.

Lấy luôn từ dưới gối ra một cái túi nhỏ giống như bùa hộ mệnh, ném cho tôi, nói: “Của cô đây.”

Tôi cầm chiếc túi đó, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nhưng lại nghe thấy Bạch Phong Nhiên nói, “Được rồi đó.”

Tôi vẫn còn đàng tò mò thì lại nghe thấy Mộc Hạn Vân kinh hỉ kêu lên một tiếng.

Tôi lập tức xách túi, ôm tượng Hồ Tiên đi ra ngoài.

Vừa bước tới cửa, Mộc Hạn Vân lại nói: “Cho dù cô có cầm nhúm lông tâm hồ này, nếu như tôi vẫn không thể thật sự “được”, Vương Tiên Cô vẫn sẽ giúp tôi thôi, cô và con hồ ly chết tiệt kia, ai cũng không trốn thoát đâu!”

Trước ngực chỗ tim cáo, có một nhúm lông tâm hồ, nghe nói đây là loại lông mịn mượt, óng ánh nhất trên cả bộ lông cáo, cũng có ý nghĩa rất quan trọng đối với Hồ tộc.

Tôi không ngờ trong tấm bùa hộ mệnh kia lại chứa thứ này.

Tôi cầm lấy bùa hộ mệnh, liếc nhìn Mộc Hạn Vân: “Yên tâm đi.”

Ngay cả khi nằm trên giường bệnh, hắn vẫn rất hào hứng.

Mặc dù nói hắn đã bất lực rất nhiều năm rồi, tôi có thể hiểu cảm giác mất mà tìm lại được, nhưng vẫn khiến tôi thấy buồn nôn.

Tôi ôm tượng Hồ Tiên đi thẳng luôn.

Ra đến ngoài viện, tìm một nơi hẻo lánh, tôi đặt tượng Hồ Tiên xuống, mở lá bùa ra xem.

Tuy rằng đã có Bạch Phong Nhiên xác nhận, nhưng nhìn thấy bên trong đầy túi là lông cáo óng ánh, tôi vẫn ngầy ngẩn cả người.

Mà trong lòng vẫn có chút không cam tâm, chẳng lẽ cứ thế để Mộc Hạn Vân vui vẻ sao?

Mộc Hạn Vân cũng nói rồi, có người tên Vương Tiên Cô kia tồn tại, bà ta vẫn có thể khống chế Bạch Phong Nhiên bọn họ mà!

Tôi cầm lông tâm hồ, hỏi Bạch Phong Nhiên nên làm gì bây giờ.

Anh bước thẳng ra khỏi tượng Hồ Tiên, đối diện với bệnh viện, cười nhẹ một tiếng: “Thiện ác hữu báo.”



Tôi nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy con bé kia ở đối diện đang nhìn chúng tôi với anh mắt u ám, thấy chúng tôi nhìn sang, cô ta có vẻ vô cùng vội vàng gấp gáp chạy lại.

Bạch Phong Nhiên thì thầm với tôi: “Thuở đó, tổ tiên bà ta có ân với cả tộc chúng ta, chúng ta không có gì báo đáp, bèn nhổ lông tâm hồ ra để làm tín vật, chỉ cần họ có sở cầu, chúng ta sẽ nghe theo lời họ sai khiến…”

“Chuyện lần này liên luỵ rất lớn. Lúc đầu bà ta muốn Mộc Hạn Vân lừa em đi cung phụng ta, cũng đã tính đến bát tự của em rồi, sợ các Hồ Tiên khác không áp chế nổi em, nhưng nếu để Mộc Hạn Vân cúng ta thì lại sợ Mộc Hạn Vân không áp chế nổi ta, cộng thêm việc Mộc Hạn Vân đã đưa rất nhiều tiền, thế là bà ta đã giao cái túi lông tâm hồ này cho Mộc Hạn Vân.” Giọng điệu của Bạch Phong Nhiên đầy ý cười.

Dịu dàng nói với tôi: “Mộc Hạn Vân cho rằng, đến cả em mà ta còn không thể cứu được, thì nhất định vẫn sẽ bị bà ta khống chế. Chỉ có thế, hắn mới yên tâm giao túi lông tâm hồ này cho ta.”

Tôi cầm tấm bùa hộ mệnh, vội vàng cất nó đi, chỉ sợ đám lông tâm hồ bên trong sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Nói cách khác, Bạch Phong Nhiên đã luôn che giấu thực lực của mình, để Mộc Hạn Vân cho rằng anh chẳng có bản lĩnh gì, lúc này mới chịu giao lông tâm hồ ra.

Nhưng một khi đã giao ra, Bạch Phong Nhiên bọn họ sẽ không chịu sự khống chế của Vương Tiên Cô kia nữa.

Vương Tiên Cô kia cũng rất gấp gáp, chạy như bay về phía này.

Ngay lúc cô ta băng qua đường, chạy đến chỗ bồn hoa, đột nhiên bên cạnh nhào ra một con chó điên lớn bộ dạng lôi thôi lếch thếch, hung dữ không gì bì nổi, vồ thẳng lên người cô ta.

Người qua đường đứng bên tôi hét lên kinh hãi.

Tôi nhìn mà trái tim cũng căng chặt, Bạch Phong Nhiên lập tức vòng tay ôm tôi, che mắt tôi lại, nói, “Thật ra bà ta đã hơn tám mươi tuổi rồi, không phải một đứa trẻ, bà ta đã giết rất nhiều người, cũng hại chết rất nhiều đồng tộc của ta, thế mới có bộ dạng này. Nếu như lần này các em sinh hạ con cái, bà ta cũng sẽ không trả lại cho Hồ tộc đâu, mà lại tự mình ăn luôn. Ăn thịt người còn trái với lẽ trời, nhưng ăn loại hỗn huyết như thế này thì không sao.”

“Thật đáng tiếc, Mộc Hạn Vân chưa từng ngờ rằng Vương Tiên Cô mà hắn luôn tin tưởng, lại là một kẻ như vậy. Cũng không biết những sợi lông tâm hồ đó quan trọng tới cỡ nào với Vương Tiên Cô. Có lẽ đến giờ, còn đang cảm tạ những thứ Vương Tiên Cô đưa cho đã thật sự chữa khỏi cho hắn đấy.” Giọng điệu của Bạch Phong Nhiên tràn đầy chế nhạo.

Tôi biết cái loại Shaman mà cung cấp phương pháp trị bệnh tàn độc như vậy cho Mộc Hạn Vân bọn họ, thì chắc chắn không thể nào là người tốt được.

Nhất là khi Trương Hoa đã bị giết rồi, vậy mà bà ta vẫn muốn giết tôi.

Bên đường vang vọng tiếng cho hung dữ sủa dữ dội, tôi còn nghe bên người có ai đó hét lớn đi lấy đồ, đi cứu đứa bé gì gì đó.

“Đó không phải là chó, là một con hồ ly đã từng bị bà ta làm hại.” Bạch Phong Nhiên ôm lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Lâm Tĩnh, em lại cứu chúng ta rồi.”

Tôi vẫn chưa cảm thấy như mình đã làm bất cứ điều gì, nhưng Bạch Phong Nhiên hình như vô cùng xúc động, ôm chặt tôi vào lòng.

Bởi vì trước cửa bệnh viện xảy ra tai nạn, rất nhiều người tụ tập, bệnh viện cũng cử bảo vệ tới xem xét.

Chẳng mấy chốc, có người hét lên “Chết! Chết rồi!”

Khi tôi nhìn lại, con hồ ly biến thành “chó” đó đã biến mất không thấy nữa.

Bạch Phong Nhiên khẽ nói với tôi: “Về nhà thôi.”

Lúc này cổng viện đã chật cứng người, tôi phải ôm tượng Tiên Hồ rẽ sang đường khác thì mới bắt được taxi.

Khi về đến nhà, bố mẹ tôi đều đi vắng.

Tôi trả lại tấm bùa chứa lông tâm hồ cho Bạch Phong Nhiên, anh lấy ra một nhúm nhỏ, bỏ lại vào trong: “Đây là của tôi, sau này em thờ tôi, nó cũng coi như là bùa hộ mệnh của em.”

Nhưng cái này hình như có thể kìm hãm anh ấy mà?

Giống như khi tấm bùa hộ mệnh này ở trong tay Mộc Hạn Vân, nếu hắn không chủ động giao ra thì anh cũng không thể cướp lại được.

Lần này nếu tôi không chủ động giao cho Bạch Phong Nhiên thì anh ấy cũng không thể động vào.

Tôi còn đang định hỏi lại, thì Bạch Phong Nhiên đã lấy phần còn lại ra, đặt trên lòng bàn tay, thổi nhẹ một hơi.

Lông hồ bay lên không trung rồi biến mất luôn.

Hoàng Tứ Lang và một hồ ly khác mặc bộ đồ màu đen xuất hiện, bái lạy Bạch Phong Nhiên: “Đa tạ thiếu chủ.”

Nhưng mắt liếc thấy tấm bùa hộ mệnh trên tay tôi, hình như lại muốn nói điều gì đó.

Bạch Phong Nhiên vẫy tay với họ, bảo, “Ta sẽ ở lại đây, thụ cô ấy suốt đời cung phụng.”

Họ nghe tới “suốt đời” cung phụng, trên mặt đều lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý, người mặc bộ đồ đen kia lập tức biến mất luôn.

Hoàng Tứ Lang lại vẫn nhìn Bạch Phong Nhiên: “Đứa bé trong bụng Tiểu Ca, vẫn xin nhờ thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân giúp đỡ nhiều hơn.”

Nghe anh ta gọi tôi như vậy, tôi nhất thời kinh ngạc.

Nhưng lời anh ta vừa dứt lời, Bạch Phong Nhiên đã cười nói: “Nhờ lời này của ngươi, ngươi đã có thể yên tâm rồi.”

Hoàng Tứ Lang cười gượng một cái, cũng biến mất luôn.

Cầm tấm bùa hộ mệnh trong tay, tôi chợt nghĩ ra một vấn đề.

Nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Nhiên, nói, “Anh vẫn luôn che giấu, chính là muốn lừa gạt Mộc Hạn Vân và bà Shaman kia, đúng không? Thật ra em có không thờ anh thì em cũng sẽ không chết?”

Thế nên anh bảo tôi đồng ý suốt đời thờ anh, cũng tương đương với việc gạt tôi thôi.

“Thì nếu em không thờ ta, hắn làm sao lại đưa cái này cho em được.” Bạch Phong Nhiên nắm tay tôi, không biết từ đâu rút một sợi dây đỏ, buộc vào tấm bùa hộ mệnh.

Đeo nó quanh cổ tôi, giúp tôi chỉnh tử tế, sau đó kéo cổ áo, bỏ tấm bùa hộ mệnh vào trong: “Ta lấy tâm ta hộ tâm em*.”

(*Hán – “Bỉ dĩ ngô tâm, hộ nhữ tâm.”: Ta dùng tim của ta để bảo vệ tim em.)

Lúc anh nói câu này, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Đây cũng coi như “báo ân” mà khi đó em nói muốn nhỉ.”

Nói đến cái này, tôi lập tức hơi đỏ mặt.

Khi đó chỉ là lời trẻ con vô tri thôi mà!

Nhưng tôi vẫn băn khoăn tới một điều: “Mộc Hạn Vân thì sao?”

Bạch Phong Nhiên chỉ cười với tôi: “Hắn tự nhiên sẽ có được thứ mình muốn.”

Tôi còn muốn hỏi lại, nhưng Bạch Phong Nhiên đã hôn lên môi tôi: “Em biết suốt đời cung phụng là gì không?”



Tôi đã bị Bạch Phong Nhiên lăn lộn một hồi lâu, đến tận khi trời tối, bố mẹ tôi mới rất căm tức trở về nhà.

Họ còn gọi người tới bàn chuyện ly hôn với Mộc Hạn Vân, bố mẹ hắn biết chuyện hắn có lỗi với tôi, rất dễ thỏa hiệp, nhưng Mộc Hạn Vân đã rũ sạch vẻ đạo mạo ban đầu, chết cũng không chịu đồng ý, nhất quyết đòi đợi đến sau khi hắn phẫu thuật xong mới được.

Mẹ tôi giận đến mức uống liền hai cốc nước mới bớt tức, bà vẫn lo không biết Mộc Hạn Vân sẽ làm ra trò thiêu thân gì.

Tôi an ủi họ vài câu, nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, sau đó lại nói đến chuyện nấu cơm, bố mẹ tôi mới hạ hỏa, nhưng rõ ràng vẫn không tin tôi.

Trên bàn ăn, tôi mới biết hậu quả sau khi Vương Tiên Cô bị cắn.

Nghe nói bà ta bị chó cắn đứt cổ họng, lòi cả khí quản ra ngoài, chết ngay đương trường.

“Con chó” đã chạy mất dạng, tới giờ vẫn chưa tìm thấy.

Bé gái kia còn không biết là con cái nhà ai, hình như là không cha không mẹ, chỉ làm một đứa trẻ lang thang, còn đang chờ xác minh danh tính.

Tôi nghe xong thì thở dài, cũng biết đây là do toàn tộc Bạch Phong Nhiên có ân báo ân, có thù tất báo.

Nhưng sao lần này lại dễ dàng bỏ qua cho Mộc Hạn Vân như thế được?

Sau khi ăn xong, tôi nghĩ chung quy vẫn phải cúng Hồ Tiên, nên kính cẩn đặt tượng Hồ Tiên trong phòng khách, gọi hoa đưa tới, định cúng cho Bạch Phong Nhiên.

Vốn tưởng phải nhỏ máu vào bát nước sạch để cúng, thì Bạch Phong Nhiên lại cười bên tai tôi: “Đó là nghi lễ hiến vợ, bây giờ không cần nữa, em châm đầu ngón tay không đau hả! Sau này chỉ cần một bó hoa và một bát nước sạch là được rồi.”

Tôi tính tính, mỗi ngày chỉ mỗi tiền hoa cũng đã tốn mấy chục tệ rồi, vẫn cảm thấy hơi xót tiền.

Đang nghĩ thế, Bạch Phong Nhiên lại vội nói: “Nếu cúng ta, sau này em nhất định sẽ nghĩ gì thành nấy.”

Chỉ sợ đây không phải là nghĩ gì thành nấy, mà là tôi nghĩ gì, anh biết cái nấy thì có.

Chẳng qua là cũng qua ải này rồi, ban ngày tôi đã bị Bạch Phong Nhiên dày vò một hồi, thế là nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Đêm nay tôi ngủ rất ngon, cảm giác như có thứ gì đó vô cùng mềm mại ôm mình vào lòng, thoải mái ngủ đến nửa đêm thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tôi lần mò trong bóng tối, không ngờ là cảnh sát gọi tới, vừa nghe đã hỏi rằng tôi có phải là người nhà của Mộc Hạn Vân không, kêu tôi bây giờ lập tức đến con phố bên cạnh bệnh viện.

Tôi nghĩ đã sắp ly hôn rồi, vả lại những gì Mộc Hạn Vân đã làm thực sự tồi tệ, thế nên vốn muốn từ chối.

Nhưng giọng điệu của viên cảnh sát đó quá nghiêm túc, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, suy nghĩ một lát, tôi vẫn đi.

Lúc đứng dậy, tôi còn cố ý chạm vào cái bùa treo trên ngực mình, chắc chắn nó vẫn ở đó thì mới yên tâm.

Kết quả vừa bật đèn lên, liền thấy Bạch Phong Nhiên đang nằm trên giường mình, vẻ mặt ai oán nhìn tôi: “Ta ngủ bên cạnh em mà, em chẳng cảm thấy gì hay sao?”

“Mộc Hạn Vân đã xảy ra chuyện rồi, cảnh sát gọi điện thoại tới.” Tôi thay quần áo, liếc nhìn Bạch Phong Nhiên: “Anh đi với em đi.”

Bạch Phong Nhiên không từ chối mà chỉ mỉm cười một cách sâu xa.

Tôi lái xe đến, trên đường mấy lần hỏi Bạch Phong Nhiên đã xảy ra chuyện gì, anh lại chỉ cười không nói.

Lúc đến nơi, dù rằng không ai thấy Bạch Phong Nhiên hết nhưng anh cũng không xuống xe.

Cha mẹ Mộc Hạn Vân đã đến trước ròi, đang đứng khóc trước cửa tiệm mát xa.

Thấy tôi đến, mẹ Mộc Hạn Vân lập tức kéo lấy tôi: “Đây là con dâu tôi, các người hỏi nó đi. Con trai tôi bất lực mà, sao lại đến đây tìm gái được, sao lại chết ở đây được! Sao lại thế được!”

Tiếng khóc của bà ấy hơi lớn, xung quanh rất nhiều người đều nhìn về phía tôi.

Tôi vội an ủi bà, nhưng bà vẫn cứ khóc ròng: “Con trai tôi không thể làm chuyện đó, làm sao lại đi tìm “kỹ thuật viên”, lại còn tìm hai người, nó còn đang nằm viện, làm sao lại đến đây chứ! Nó chỉ vừa xuống lầu đi dạo, thả lỏng tâm tình, làm sao lại đến đây được!”

Tôi nghe thế mà đầu đầy sương mù, bố Mộc Hạn Vân bên cạnh vội ôm bà, cùng tôi dìu bà lên xe, tôi phải cam đoan liên tục rằng sẽ giải thích mọi việc với cảnh sát thì tâm trạng bà ấy mới ổn định hơn chút.

Lúc này cảnh sát mới nói với tôi, Mộc Hạn Vân chết rồi, chết ngay trong phòng riêng tầng hai của tiệm mát xa này.

Loại cửa hàng nhỏ lấy danh là mát xa như thế này, bên trong toàn bộ đều chia thành các phòng nhỏ cho thuê, có khách đến thì “làm việc” trực tiếp trên giường mát xa luôn.

Ngoài cửa có camera giám sát, Mộc Hạn Vân thật sự đã đến một mình, trên đầu còn quấn băng gạc, mà hắn còn rất hào phóng, gọi một người không thỏa mãn, nên gọi luôn cả hai.

Trên đầu hắn có một vết thương, mặc dù đã bớt sưng tấy nhưng vẫn còn ứ máu bên trong, phấn khích quá nên mới “đi” thẳng.

Hai “kỹ thuật viên” kia vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ chạy, giờ đã bị bắt rồi.

Trên lầu cũng có camera, xác nhận rằng Mộc Hạn Vân vẫn tỉnh táo và không hề bị ép phải vào buồng.

Ngoài ra còn có lịch sử chuyển khoản của Mộc Hạn Vân, lúc chết hắn cũng không mặc quần áo, không dùng biện pháp an toàn, rất dễ xem xét xác định.

Nghe đến đây, trong lòng tôi chỉ thấy không biết là cảm giác gì, chẳng trách mẹ Mộc Hạn Vân bảo tôi nói là lúc trước hắn “không được”.

Tôi đúng sự thật báo với cảnh sát, cũng nói chuyện hắn lừa hôn nên tôi đang muốn ly hôn luôn.

Lúc cảnh sát lấy lời khai, họ đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.

Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, đưa bố mẹ Mộc Hạn Vân về nhà xong thì trời cũng sáng.

Trong xe, mẹ Mộc Hạn Vân vẫn không ngừng lảm nhảm, hắn “không được”, tại sao lại tìm “kỹ thuật viên” cơ chứ.

Trong lòng tôi biết rõ là chuyện gì, nhưng lại không biết mở miệng an ủi thế nào.

Mộc Hạn Vân đã cằn cỗi mấy năm, đột nhiên “được”, cho dù tự mình thử thì hắn vẫn không tin, thế nên mới vội vàng chạy ra ngoài tìm người thử.

Bố Mộc Hạn Vân rất hổ thẹn, khi đến trước sảnh, vợ chồng già dắt díu nhau xuống xe, tôi vốn định đưa họ lên lầu nhưng ông đã xua tay.

Nói với tôi: “Là do chúng ta chiều hư hắn, là chúng ta có lỗi với con.”

Sau đó theo mẹ của Mộc Hạn Vân, loạng choạng bước lên lầu.

Tôi dựa vào cửa xe, lúc này đây, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, cứ có loại cảm giác không chân thực lắm.

Bạch Phong Nhiên vẫn như trước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh tôi: “Yêu bổn vô hại, lòng người gieo tai, cuối cùng thì cũng chỉ hại người hại mình.”

Tôi liếc nhìn anh ta một cái: “Vậy sau này, có phải em cũng cần giúp anh làm gì đó không?”

“Em muốn thì làm, không muốn thì cũng chẳng sao cả.” Bạch Phong Nhiên cách một lớp quần áo, chạm nhẹ lên tấm bùa hộ mệnh của tôi: “Không phải em đã nắm thóp ta rồi hay sao?”

(End)
Chương 10
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt