Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Xác Trôi Đứng Thẳng > Chương 1: Xác Chết Bên Sông

Xác Trôi Đứng Thẳng

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 550

Chương 1: Xác Chết Bên Sông

Sương mù buổi sớm giăng như một tấm màn trắng đục trên dòng sông Giang Tử. Làn hơi nước lạnh lẽo bốc lên từ mặt nước, quyện vào không khí ẩm ướt của một ngày mới chớm nở. Tiếng gà gáy xa xa vang vọng qua làn sương, báo hiệu một ngày bình thường lại bắt đầu ở ngôi làng nhỏ ven sông. Thế nhưng, ngày hôm ấy sẽ không bao giờ là bình thường nữa.

Lão Hà, ngư dân già với hơn năm mươi năm gắn bó với con sông, là người đầu tiên nhìn thấy. Như mọi hôm, lão chuẩn bị thuyền và lưới để ra khơi đánh cá. Đôi mắt tinh tường của người sống cả đời trên sông nước bỗng chăm chú nhìn vào một vật thể lạ đang trôi giữa dòng.

"Thằng Tèo, mày ra đây xem cái gì kìa!" Lão Hà gọi đứa cháu trai mười lăm tuổi đang ngái ngủ trên bờ.

Thằng bé lững thững bước ra, dụi mắt nhìn theo tay lão Hà chỉ. Rồi nó hét lên một tiếng thất thanh.

Giữa dòng sông, một xác chết đang trôi. Nhưng không phải trôi nổi ngửa hay sấp như thông thường. Xác chết ấy đứng thẳng, như một người đang đứng dưới nước, chỉ có phần đầu nổi lên khỏi mặt nước. Mái tóc đen dài xõa ra, ướt sũng, dính chặt vào khuôn mặt trắng bệch. Đôi mắt mở trừng trừng, như đang nhìn xuyên qua làn sương mù về phía bờ sông. Thân hình lững lờ trôi theo dòng nước, không nghiêng ngả, không chìm xuống, cứ thẳng đứng một cách kỳ dị.

Tin tức lan nhanh như lửa cháy đồng khô. Chỉ trong chốc lát, bến sông đã tụ tập đông nghịt người. Tiếng xì xào, bàn tán hòa lẫn tiếng khóc thét của phụ nữ và trẻ con.

"Trời ơi! Oan hồn của sông Giang Tử hiện về rồi!" Một bà lão run rẩy lẩy bẩy, hai tay chắp lại cầu nguyện.

"Không phải đâu! Đây là nghiệp báo! Có người chết oan ức nên hồn không siêu thoát được!" Một người đàn ông trung niên khẳng định.

Những lời đồn đoán lan truyền với tốc độ chóng mặt. Người thì kể về những vụ chết đuối thảm khốc trước đây trên khúc sông này. Kẻ thì nhắc đến chuyện một thiếu nữ trầm mình vì thất tình cách đây mấy chục năm. Ai cũng cố gắng tìm một lời giải thích cho hiện tượng kinh dị trước mắt.

Trưởng làng Lý Đức Thành vội vã đến nơi, khuôn mặt đầy lo lắng. Ông ta ra lệnh cho vài thanh niên khỏe mạnh dùng thuyền ra kéo xác chết vào bờ. Nhưng không ai dám nhận lời. Họ sợ. Sợ cái thứ ma quái đang đứng thẳng giữa dòng sông.

"Đồ nhát gan!" Trưởng làng quát, nhưng giọng nói của ông cũng không giấu nổi sự run rẩy.

Cuối cùng, với sự hứa hẹn trả công hậu hĩnh, ba thanh niên liều lĩnh nhất làng chèo thuyền ra giữa sông. Khi chiếc thuyền tiến gần đến xác chết, tất cả mọi người trên bờ đều nín thở.

"Ái chà! Lạnh quá!" Một thanh niên kêu lên khi chạm vào thi thể.

Họ dùng dây thừng quấn quanh người xác chết và kéo về phía bờ. Điều kỳ lạ là dù đã bị kéo lê trong nước, thi thể vẫn giữ tư thế thẳng đứng, như có một lực vô hình nào đó giữ cho nó đứng thẳng.

Khi xác chết được kéo lên bờ, mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạ lẫm không ai trong làng nhận ra. Da mặt trắng bệch, đôi mắt mở to, con ngươi đã đục ngầu. Trên cổ có những vết bầm tím kỳ lạ. Nhưng điều đáng sợ nhất là dáng đứng thẳng của thi thể, dù đã nằm trên mặt đất, nó vẫn giữ nguyên tư thế ấy, như một con rối vô hình đang giật dây.

"Đây không phải người làng ta," Trưởng làng Lý Đức Thành lẩm bẩm.

Ông ra lệnh đem tấm vải phủ lên thi thể và cho người đi báo quan huyện. Nhưng do làng nằm ở vùng xa xôi, ít nhất phải ba ngày nữa quan huyện mới có thể cử người đến.

Buổi trưa hôm đó, Trưởng làng tập trung dân làng ở đình làng. Khuôn mặt ông nghiêm trọng khác thường.

"Từ giờ trở đi, không ai được ra sông sau khi mặt trời lặn," ông tuyên bố. "Ta sẽ làm lễ cúng tế để xoa dịu oan hồn. Mọi người về nhà cẩn thận, đóng cửa sớm."

Lễ cúng được tổ chức ngay chiều hôm đó ở bến sông. Trưởng làng mặc áo thụng xanh, tay cầm nhang, miệng lẩm bẩn những câu kinh kệ mà không ai hiểu. Khói hương nghi ngút bay lên hòa vào sương chiều, tạo nên một bầu không khí huyền bí đáng sợ.

Khi màn đêm buông xuống, cả ngôi làng chìm trong im lặng khác thường. Mọi nhà đều đóng cửa then cài chặt. Những ngọn đèn dầu leo lét thắp sáng sau các ô cửa giấy, như những con mắt sợ hãi nhìn ra bên ngoài.

Trong ngôi nhà nhỏ ven sông, gia đình chị Mai đang cho con bú thì đứa bé bỗng khóc ré lên. Tiếng khóc thất thanh, đầy sợ hãi.

"Con gì vậy? Im ngay cho mẹ!" Chị Mai dỗ dành, nhưng đứa bé vẫn khóc không ngừng.

Rồi từ phía bến sông, một âm thanh vang lên. Lúc đầu chỉ nhè nhẹ, sau rõ dần. Đó là tiếng gõ "cọc cọc" đều đặn, như ai đó đang dùng gậy gõ xuống mặt nước.

"Ông ơi... có phải ai đang gõ cửa không ông?" Chị Mai hỏi ông nội chồng - một lão già đã tám mươi tuổi.

Lão lắng nghe, khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ lo âu. "Không phải gõ cửa đâu cháu. Tiếng ấy... từ dưới sông vọng lên."

Cả gia đình chị Mai im lặng, lắng nghe tiếng gõ kỳ lạ ấy. Nó đều đặn, nhịp nhàng, như có ai đó đang đếm từng giây trôi qua trong đêm tối.

Ở một ngôi nhà khác gần bến sông hơn, anh thợ mộc Trần nghe tiếng gõ rõ mồn một. Tò mò, anh nhẹ nhàng mở cửa sổ hé nhìn ra ngoài. Trong ánh trăng mờ ảo xuyên qua làn sương, anh thấy một bóng trắng lờ mờ ở bến sông. Tim anh đập thình thịch, vội đóng cửa sổ lại, khóa chặt.

Suốt đêm đó, tiếng gõ "cọc cọc" vang lên không ngớt, kèm theo tiếng trẻ con khóc ré từ nhiều nhà trong làng. Không ai dám ngủ, cũng không ai dám ra ngoài xem xét.

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao xua tan sương mù, dân làng mới dám mở cửa. Mọi người tụ tập ở sân đình, khuôn mặt ai cũng hốc hác vì mất ngủ.

"Tối qua nhà ai nghe thấy tiếng gõ không?" Một người phụ nữ run rẩy hỏi.

"Có chứ! Nhà tôi nghe rõ lắm! Còn thấy bóng trắng ở bến sông nữa!" Một người khác xác nhận.

Những lời kể lại khiến không khí trong làng càng thêm nặng nề. Ai nấy đều tin rằng oan hồn dưới sông đã hiện về, và cái xác chết đứng thẳng chỉ là khởi đầu cho một chuỗi tai ương sắp giáng xuống ngôi làng nhỏ bé này.

Trưởng làng Lý Đức Thành lại tập trung dân làng. Lần này, ông thông báo sẽ tổ chức một lễ cúng lớn hơn, mời thầy cúng từ làng bên đến để trấn yểm.

"Ma quỷ dưới sông đã thức tỉnh," ông nói với vẻ mặt nghiêm trọng. "Chúng ta phải cẩn thận. Từ nay, không ai được tắm sông, không được lấy nước sông sau hoàng hôn. Mọi người phải tuân thủ nghiêm ngặt, nếu không hậu quả sẽ khôn lường."

Dân làng gật đầu đồng ý, khuôn mặt ai cũng đầy lo sợ. Họ tin tưởng vào trưởng làng - người đã lãnh đạo làng hơn hai mươi năm qua. Nhưng họ không biết rằng, sau vẻ mặt lo âu đó, trưởng làng đang ẩn giấu một kế hoạch đen tối.

Khi mọi người giải tán, trưởng làng trở về nhà. Ở đó, có hai người đàn ông lạ mặt đang chờ ông.

"Mọi việc diễn ra đúng kế hoạch chứ?" Một người hỏi.

Trưởng làng gật đầu, nở nụ cười lạnh lùng. Ánh mắt ông ta lấp lánh sự tham lam khi nhìn về phía dòng sông.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt