Sau đêm kinh hoàng với những tiếng gõ "cọc cọc" bí ẩn, không khí trong làng trở nên ngột ngạt khó thở. Cái chết của người đàn ông lạ mặt và hiện tượng xác chết đứng thẳng trở thành chủ đề duy nhất trong mọi cuộc trò chuyện. Những lời đồn đại lan truyền với tốc độ chóng mặt, mỗi lần kể lại lại được thêm thắt những chi tiết rùng rợn mới.
Sáng hôm đó, cụ Tú - người già nhất làng, người từng trải qua bao thăng trầm của làng Giang Tử - cho gọi con cháu và vài người hàng xóm thân tín đến nhà. Dưới ánh nến leo lét, khuôn mặt nhăn nheo của cụ hiện lên với vẻ u ám.
"Xác đứng thẳng... ta đã từng chứng kiến một lần cách đây sáu mươi năm," giọng cụ Tú run run, đầy vẻ kinh hãi khi hồi tưởng. "Đó là do ma trôi chưa siêu thoát. Hồn ma ấy mắc kẹt giữa hai cõi âm dương, không thể đầu thai, cũng không thể yên nghỉ."
Mọi người im lặng, hồi hộp lắng nghe từng lời của cụ.
"Ma trôi rất nguy hiểm," cụ Tú tiếp tục, đôi mắt đục mờ nhìn xa xăm. "Ai chạm vào xác sẽ bị nó bám theo, kéo xuống nước làm người thế mạng. Năm xưa, sau khi phát hiện xác đứng thẳng, làng ta có ba người chết đuối một cách bí ẩn."
Những lời kể của cụ Tú như thêm dầu vào lửa, khiến nỗi sợ hãi trong làng càng thêm sâu sắc. Ngay chiều hôm đó, dân làng tập trung ở đầu sông, dựng một bàn thờ tạm. Họ đặt lễ vật gồm gà luộc, xôi nếp, hoa quả và vàng mã. Khói hương nghi ngút cả một khúc sông.
Trưởng làng Lý Đức Thành đứng ra chủ trì buổi cúng. "Xin vong linh dưới sông hãy an nghỉ, đừng quấy nhiễu dân làng," ông ta khấn vái thành kính. "Chúng tôi sẽ hương khói đầy đủ, xin ngài phù hộ cho làng được bình yên."
Tuy nhiên, ngay trong đêm đó, một sự việc kinh hoàng đã xảy ra.
Gia đình nhà họ Vương có con trâu cái - tài sản quý giá nhất của họ - bỗng nhiên lồng lên điên cuồng. Sáng hôm sau, họ phát hiện con trâu đã chết ngạt trên bờ sông, đôi mắt trợn ngược đầy vẻ sợ hãi. Điều kỳ lạ là trên người con trâu không có bất kỳ vết thương nào, như thể nó tự nhiên ngừng thở.
"Ma đứng sông! Chắc chắn là ma đứng sông!" Bà Vương khóc lóc thảm thiết. "Nó đã bắt con trâu của nhà tôi đi thế mạng!"
Hai ngày sau, lại thêm một sự việc kỳ lạ khác. Gia đình họ Lưu dám liều đi đêm qua bến nước để về nhà sau khi chăm sóc người thân bị ốm ở làng bên. Sáng hôm sau, cánh cửa gỗ của nhà họ bị bôi một vệt máu gà tươi, còn ướt nhẹp. Trên vách tường gần cửa, có những vết tay màu đỏ kỳ dị.
"Đây là lời cảnh cáo!" Một người trong làng hốt hoảng nói. "Ma sông đã đánh dấu nhà họ Lưu. Có khi đêm nay nó sẽ quay lại bắt người!"
Cả gia đình họ Lưu khiếp sợ, vội vã mang đồ đạc đến nhờ người thân ở cuối làng cho ở nhờ. Không ai dám đến gần ngôi nhà ấy nữa.
Những sự việc liên tiếp xảy ra khiến dân làng tin chắc rằng "ma đứng sông" đang chọn người thế mạng. Mỗi nhà đều tự thiết lập những điều kiêng kị riêng. Nhà thì treo gương bát quái trước cửa, nhà thì rắc vôi bột xung quanh nhà, nhà thì treo tỏi ở cửa sổ.
Bà cụ Tứ hằng đêm đều ra trước sân thắp hương cầu khấn, rồi mang về một nắm tro hương chia cho các con cháu trong nhà giữ làm bùa hộ mạng.
"Phải giữ cẩn thận, đừng để mất," bà dặn dò. "Tro hương này sẽ bảo vệ các con khỏi ma quỷ."
Không khí trong làng từ đó càng thêm ngột ngạt. Mọi người bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau. Những cái nhìn ái ngại, những tiếng thì thầm đầy hoài nghi. Người ta bắt đầu đổ lỗi cho nhau về những tai ương giáng xuống làng.
"Chắc nhà nào đó làm điều phạm kỵ nên ma mới nổi giận," có người bàn tán.
"Hay là do nhà họ Đào không tham gia cúng tế đầy đủ?" Một người khác nghi ngờ.
Trong cửa hàng tạp hóa nhỏ của bà Năm - nơi vốn là điểm tụ tập quen thuộc của dân làng - giờ đây chỉ còn vài người dám lui tới. Ai đến mua đồ cũng vội vã ra về, không còn những cuộc trò chuyện rôm rả như trước.
"Làng mình giờ như ma không ăn ớt mà ớt cũng cay," bà Năm thở dài khi nhìn mấy gói muối còn bày trên quầy. "Người với người lúc nào cũng nhìn nhau bằng nửa con mắt."
Một buổi chiều, khi anh nông dân Trần Văn Hùng đang dắt trâu ra bờ sông xa hơn để tắm (vì không dám đến gần khúc sông làng), anh thấy trưởng làng Lý Đức Thành đang đứng trò chuyện với hai người đàn ông lạ mặt ở cuối làng. Họ trao đổi với nhau những vật gì đó, rồi hai người lạ mặt nhanh chóng rời đi bằng con đường mòn sau lưng núi.
"Trưởng làng, mấy người đó là ai vậy?" Hùng tò mò hỏi.
Trưởng làng quay lại, thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "À, họ là người nhà của quan huyện, đến hỏi thăm về vụ xác chết."
Nhưng ánh mắt của trưởng làng không dám nhìn thẳng vào Hùng, khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Tối hôm đó, Hùng kể lại chuyện này với vợ. "Anh thấy kỳ lạ lắm. Nếu là người của quan huyện, sao không vào làng mà lại gặp trưởng làng ở chỗ vắng vẻ thế?"
"Thôi im đi," vợ anh sợ hãi nói. "Đừng xét nét chuyện của trưởng làng. Giờ ma quỷ đang rình rập, mình phải cẩn thận mới được."
Trong khi đó, ở nhà trưởng làng, Lý Đức Thành đang ngồi tính toán với người con trai duy nhất của mình.
"Ba ơi, dân làng đã sợ lắm rồi," người con trai nói. "Chẳng mấy chốc họ sẽ bỏ hết đất ven sông mà đi."
Trưởng làng mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. "Phải kiên nhẫn. Chúng ta cần làm thêm vài việc nữa để đảm bảo không còn ai dám lui tới khu đất ấy."
"Vậy kế tiếp mình làm gì?"
"Ngày mai, con hãy rủ vài thanh niên trong làng đi soi cá ở khúc sông gần khu đất đó. Nhớ chọn những người nhát gan."
"Rồi sao nữa?"
Trưởng làng thản nhiên uống một ngụm trà. "Rồi con sẽ thấy. Ma sông sẽ xuất hiện."
Đêm đó, tiếng gõ "cọc cọc" lại vang lên từ bến sông. Nhưng lần này, có thêm cả tiếng khóc nức nở của phụ nữ hòa cùng âm thanh rùng rợn ấy.
Sáng hôm sau, trên bãi cát gần bến nước, dân làng phát hiện những dấu chân kỳ lạ - không phải dấu chân người, mà giống như chân của một sinh vật có màng giữa các ngón.
Lão Hà - người đã phát hiện ra xác chết đầu tiên - lặng lẽ quan sát những dấu chân này. Đôi mắt tinh tường của người thủy thủ già nhận ra điều gì đó bất ổn. Những dấu chân này quá hoàn hảo, như được tạo ra một cách có chủ ý.
"Có gì đó không đúng," lão lẩm bẩm một mình.
Nhưng khi lão định nói ra nghi ngờ của mình, trưởng làng Lý Đức Thành đã xuất hiện, ngăn cản lão.
"Cụ Hà ơi, đừng nói những điều có thể khiến dân làng hoang mang thêm," trưởng làng nói với vẻ mặt nghiêm nghị. "Giờ quan trọng là chúng ta phải đoàn kết, cùng nhau vượt qua kiếp nạn này."
Lão Hà im lặng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc. Có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra kể từ khi cái xác chết đứng thẳng xuất hiện. Và trưởng làng - người đáng lẽ phải tìm cách trấn an dân làng - dường như lại đang làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Khi màn đêm lại buông xuống, làng Giang Tử lại chìm trong nỗi sợ hãi. Những ngọn đèn đỏ được thắp lên trước mỗi cửa nhà, những tấm bùa chú được treo khắp nơi. Và từ dòng sông đen ngòm, âm thanh "cọc cọc" vẫn đều đặn vang lên, như lời đe dọa của một thế lực vô hình nào đó.
Nhưng lần này, có một nhóm thanh niên cứng vía đã rủ nhau lại gần bến sông, quyết tâm khám phá sự thật đằng sau những hiện tượng kỳ bí ấy. Họ không biết rằng, hành động của họ sẽ kéo theo một chuỗi sự kiện đẫm máu, khiến ngôi làng nhỏ bé này càng lún sâu vào hố thẳm của sự sợ hãi và nghi kỵ.
Xác Trôi Đứng Thẳng
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 548