Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Xác Trôi Đứng Thẳng > Chương 3: Xô xát trong làng

Xác Trôi Đứng Thẳng

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 551

Chương 3: Xô xát trong làng

Những ngày tiếp theo, làng Giang Tử như một nồi áp suất sắp nổ. Buổi sáng thứ năm sau khi phát hiện xác chết, một sự kiện chấn động xảy ra. Con trai duy nhất của nhà họ Trương - thằng bé Trương Tiểu Bảo mười bốn tuổi - mất tích. Nó đã ra sông soi cá từ chiều hôm trước và không trở về.

Bà Trương khóc đến ngất xỉu nhiều lần trước sân đình. "Con tôi! Trả con tôi đây!" Tiếng kêu thảm thiết của bà xé tan không khí yên tĩnh của buổi sáng.

Ông Trương mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quả đấm. "Thằng bé đã hứa với tôi sẽ không ra sông sau hoàng hôn. Nó là đứa biết nghe lời, không thể nào dám làm trái."

Lập tức, dân làng tổ chức tìm kiếm dọc theo bờ sông. Họ tìm thấy chiếc giỏ cá và đôi dép của Tiểu Bảo ở một khúc sông vắng, cách nơi phát hiện xác chết đứng thẳng không xa. Nhưng không thấy bóng dáng cậu bé đâu.

Trong lúc mọi người đang hoang mang, bà Trương bỗng chỉ tay về phía gia đình họ Lý - những người vốn có mâu thuẫn từ lâu với nhà họ Trương về chuyện phân chia đất canh tác.

"Chắc chắn là do nhà họ Lý!" Bà gào lên. "Tuần trước khi làm lễ cúng, họ đã không đóng góp đủ lễ vật. Họ làm ma sông nổi giận, nên giờ nó bắt con tôi!"

Ông Lý tức giận bước ra: "Bà đừng có vu khống! Nhà tôi đã đóng góp đầy đủ theo quy định của làng."

"Đầy đủ gì mà đầy đủ!" Bà Trương khóc lóc. "Mọi người đều biết nhà họ Lý chỉ mang đến một con gà nhỏ, trong khi nhà khác đều góp gà to hoặc thậm chí là lợn."

Sự việc nhanh chóng leo thang. Chỉ trong chốc lát, hai gia đình lớn nhất làng đã đối đầu nhau giữa sân đình. Những người trong họ Trương và họ Lý cũng kéo đến, hình thành hai phe rõ rệt.

"Đồ vô liêm sỉ! Các người đổ tội cho người khác để che giấu sự bất cẩn của mình!" Một thanh niên họ Lý hét lên.

"Chính các người mới là kẻ vô trách nhiệm với cộng đồng!" Một người họ Trương đáp trả.

Không khí căng như dây đàn. Những lời lẽ xúc phạm bay qua bay lại. Rồi bỗng có ai đó ném viên đá đầu tiên. Viên đá trúng vai ông Lý, khiến ông ta kêu lên đau đớn.

Thế là hỗn chiến bùng nổ.

Đàn ông, đàn bà, cả thanh niên trong hai gia đình xông vào nhau. Tiếng la hét, chửi rủa, tiếng gậy gộc đập vào thịt, tiếng khóc lóc thảm thiết vang khắp sân đình. Những người ngoài cuộc hoảng hốt chạy đến can ngăn, nhưng không ai nghe ai.

Trưởng làng Lý Đức Thành vội vã chạy đến, mặt tái mét. "Dừng lại! Tất cả dừng lại ngay!"

Nhưng cơn thịnh nộ đã vượt quá tầm kiểm soát. Phải đến khi có tiếng hét thất thanh "Máu! Có máu!" thì mọi người mới chợt dừng tay.

Một thanh niên họ Trương nằm bất động trên đất, máu từ đầu anh ta chảy ra thành vũng. Bên cạnh, một ông lão họ Lý cũng nằm gục, thở hổn hển.

Cảnh tượng máu me khiến mọi người chợt tỉnh ngộ. Họ nhìn nhau, nhìn những vết thương trên người người khác, và nhận ra mình vừa làm điều gì kinh khủng.

Buổi tối hôm đó, trưởng làng tập trung tất cả gia trưởng các hộ trong đình làng. Không khí trong hội trường nặng nề khó tả. Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên những khuôn mặt mệt mỏi, đầy thương tích.

"Chúng ta đã làm gì vậy?" Trưởng làng Lý Đức Thành lên tiếng, giọng trầm đầy vẻ thất vọng. "Thay vì đoàn kết chống lại tai ương, chúng ta lại tự đánh nhau. Đây có phải là cách người làng Giang Tử đối xử với nhau không?"

Ông Trương đứng lên, mặt vẫn còn đầy vẻ tức giận: "Thưa trưởng làng, nếu nhà họ Lý không làm ma sông nổi giận thì con tôi đã không mất tích!"

Ông Lý cũng bật dậy: "Ông đừng đổ lỗi! Ai biết được có phải con ông không làm điều gì phạm kỵ nên mới bị ma bắt không?"

"Ông dám nói con tôi như vậy?"

Hai bên lại sắp sửa xông vào nhau thì trưởng làng đập bàn mạnh.

"Đủ rồi!" Ông hét lên. "Từ giờ phút này, tôi cấm không ai được đổ lỗi cho nhau. Chúng ta sẽ tổ chức tìm Tiểu Bảo, và cùng nhau tìm cách giải quyết vấn đề với ma sông."

Sau cuộc họp, mọi người giải tán trong im lặng. Nhưng sự chia rẽ đã rõ ràng. Làng Giang Tử giờ đây chia thành hai phe rõ rệt: ủng hộ họ Trương và ủng hộ họ Lý. Thậm chí có cả một nhóm nhỏ những người trung lập, chủ yếu là các hộ nghèo, không dám nghiêng về bên nào.

Đêm đó, khi mọi người đã về nhà, một sự kiện kinh hoàng khác xảy ra.

Ông Từ - người trông coi từ đường làng - bị phát hiện đã chết ngay trong nhà của mình. Cái chết của ông vô cùng thảm khốc: cổ bị bóp nghẹt, khuôn mặt tím tái vì ngạt thở, đôi mắt mở trừng trừng đầy vẻ kinh hãi.

Nhưng điều khiến mọi người sợ hãi nhất là trên tường từ đường, kẻ nào đó đã dùng bùn nước sông vẽ lên một ký hiệu kỳ lạ: hình một con mắt với những giọt nước mắt bằng máu.

"Ma sông! Chắc chắn là ma sông hiện hình giết người!" Ai đó hét lên khi phát hiện ra cái xác.

Tin tức lan nhanh khắp làng. Dân làng đổ xô đến từ đường, nhưng không ai dám bước vào. Họ đứng từ xa nhìn vào căn nhà nơi ông Từ đã sống cả đời, giờ trở thành hiện trường một vụ giết người man rợ.

Trưởng làng Lý Đức Thành đến cùng vài tráng đinh, mặt mày tái nhợt. Ông bước vào nhà ông Từ, và sau vài phút, bước ra với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Đây không phải là vụ giết người bình thường," trưởng làng tuyên bố. "Không có dấu vết đột nhập, không mất mát tài sản. Và ký hiệu trên tường... được vẽ bằng chính bùn từ sông Giang Tử."

Một sự im lặng chết chóc bao trùm. Rồi tiếng khóc nức nở của bà con ông Từ vang lên. Ông là người hiền lành, được cả làng quý mến, không có kẻ thù hay mâu thuẫn với ai.

"Ma sông đã chọn ông Từ!" Một người hốt hoảng nói. "Nó cảnh cáo chúng ta! Cảnh cáo vì vụ ẩu đả chiều nay!"

Những lời đồn đại lại bắt đầu lan truyền. Người thì nói ông Từ đã nhìn thấy khuôn mặt thật của ma sông nên bị giết. Kẻ thì bảo ông không thành tâm trong việc cúng bái nên bị trừng phạt.

Trong đám đông, lão Hà - người đã phát hiện ra xác chết đầu tiên - lặng lẽ quan sát hiện trường. Đôi mắt tinh anh của người thủy thủ già nhận thấy vài điều kỳ lạ. Dấu chân để lại ở khu vực quanh từ đường không phải là dấu chân trần, mà là dấu của một loại giày dép - thứ mà ma quỷ chắc chắn không cần dùng đến.

Nhưng khi lão định lên tiếng, trưởng làng đã nhanh chóng cho người dọn dẹp hiện trường và đưa thi thể ông Từ đi.

"Chúng ta phải làm lễ cúng lớn ngay lập tức," trưởng làng tuyên bố. "Nếu không, ma sông sẽ còn giết thêm người nữa."

Sáng hôm sau, một sự việc khác khiến mọi chuyện càng thêm rối ren. Thằng bé Trương Tiểu Bảo - đứa trẻ mất tích - bỗng nhiên trở về làng. Nó bơi vào bờ ở khúc sông phía nam, người ướt sũng, mắt thất thần.

Khi được hỏi, Tiểu Bảo kể lại một câu chuyện kỳ lạ. Tối hôm đó, khi đang soi cá, cậu nghe thấy tiếng gọi từ dưới nước. Rồi một bóng trắng xuất hiện, kéo cậu xuống sông. Nhưng thay vì chết đuối, cậu tỉnh dậy trong một hang động ngầm gần bờ sông, nơi có ánh đèn leo lét và những tiếng thì thầm kỳ lạ.

"Con không biết tại sao mình lại được thả về," Tiểu Bảo nói, toàn thân run rẩy. "Nhưng con nghe thấy họ nói... nói rằng sẽ còn nhiều người chết nữa."

Câu chuyện của Tiểu Bảo càng khẳng định trong lòng dân làng rằng ma sông thực sự tồn tại và đang đe dọa làng họ. Nhưng thay vì đoàn kết lại, sự sợ hãi càng khiến họ nghi kỵ lẫn nhau.

Những người ủng hộ họ Trương thì cho rằng việc Tiểu Bảo được thả về chứng tỏ nhà họ Trương không làm gì sai. Trong khi đó, phe họ Lý thì nghi ngờ câu chuyện của Tiểu Bảo, cho rằng cậu bé đang giấu diếm điều gì đó.

Buổi chiều hôm đó, khi mặt trời bắt đầu khuất sau dãy núi phía tây, một nhóm thanh niên phe họ Lý kéo đến nhà họ Trương, yêu cầu Tiểu Bảo nói sự thật.

"Thằng bé đang nói dối!" Một thanh niên họ Lý hét lên. "Làm gì có chuyện bị ma bắt rồi lại được thả về dễ dàng thế!"

Ông Trương tức giận xách cây gậy ra: "Các người muốn gì? Muốn con tôi chết thật các người mới tin à?"

May mắn thay, trưởng làng kịp thời đến can thiệp, ngăn chặn một vụ ẩu đả thứ hai.

Nhưng sự chia rẽ đã quá sâu sắc. Dân làng bắt đầu tự tổ chức canh gác riêng theo từng phe. Họ không còn tin tưởng lẫn nhau. Thậm chí, việc lấy nước, mua bán trao đổi hàng hóa cũng bị ảnh hưởng. Các gia đình phe họ Trương chỉ giao dịch với nhau, tương tự với phe họ Lý.

Trong đêm tối, những âm thanh kỳ lạ vẫn tiếp tục vang lên từ bờ sông. Tiếng gõ "cọc cọc", tiếng khóc, và đôi khi là cả tiếng bước chân lạo xạo trên sỏi đá.

Nhưng lần này, có một nhóm thanh niên quyết tâm tìm ra sự thật. Họ là những người trẻ thuộc cả hai phe, đã chán ngán với sự nghi kỵ và chia rẽ. Dẫn đầu là Trần Văn Hùng - người đã nghi ngờ về những người lạ mặt mà trưởng làng tiếp xúc.

"Chúng ta phải tự mình tìm hiểu," Hùng nói với nhóm năm thanh niên khác. "Có điều gì đó không ổn ở đây. Tất cả những chuyện này bắt đầu xảy ra quá đúng lúc."

"Đúng lúc? Ý anh là sao?" Một thanh niên tên Khôi hỏi.

Hùng hạ giọng: "Các cậu có biết rằng trưởng làng đang thương lượng để bán khu đất ven sông cho thương lái ngoài tỉnh không?"

Cả nhóm im lặng, kinh ngạc.

"Nhưng khu đất đó có nhiều nhà đang ở," một thanh niên khác tên Quân lên tiếng.

"Đúng vậy. Và nếu ma sông khiến mọi người sợ hãi bỏ đi, thì đất sẽ rẻ hơn rất nhiều."

Ánh mắt của cả nhóm dần thay đổi. Có lẽ họ đã tìm thấy manh mối quan trọng đầu tiên. Và quyết định của họ là: đêm nay, họ sẽ đến bờ sông, tận mắt chứng kiến xem "ma sông" thực sự là gì.

Nhưng họ không biết rằng, có ai đó đang theo dõi họ. Và kế hoạch của họ có thể khiến họ trở thành nạn nhân tiếp theo của "ma sông" - hoặc của những kẻ đang giả danh ma sông.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt