Sau cái chết kinh hoàng của ông Từ, làng Giang Tử chìm trong một nỗi sợ hãi mới, sâu sắc và tê liệt hơn bao giờ hết. Không còn là những lời đồn đại mơ hồ về "ma đứng sông" nữa, giờ đây họ đã có một nạn nhân thực sự - một người đàn ông hiền lành, vô tội, bị giết chết một cách dã man ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Những lời đồn mới bắt đầu xuất hiện, mỗi lúc một chi tiết và rùng rợn hơn.
Bà Hai, người bán rau ở đầu làng, khẳng định ba đêm trước khi ông Từ chết, bà đã thấy một bóng trắng lờ mờ ở bến sông khi đi vệ sinh đêm. "Nó cao lêu nghêu, tóc xõa dài, đứng đó nhìn về phía làng," bà kể lại với giọng run rẩy. "Hai hôm sau, nhà tôi có người lên cơn sốt rét nặng, bác sĩ bảo khó qua khỏi."
Câu chuyện của bà Hai lan truyền với tốc độ chóng mặt. Chẳng mấy chốc, một "quy luật" mới được hình thành trong đầu dân làng: Ai thấy bóng trắng ở bến sông thì trong nhà sẽ có người bệnh nặng.
Rồi đến lượt anh thợ mộc Trần kể về giấc mơ kỳ lạ của mình. "Tôi mơ thấy nước sông dâng lên, tràn vào nhà, ngập hết giường ngủ," anh nói với vẻ mặt hoảng hốt. "Sáng hôm sau thức dậy, tôi phát hiện đàn gà trong chuồng chết sạch, và số tiền dành dụm mấy tháng trời để sửa nhà... biến mất."
Thế là một "điềm báo" khác ra đời: Ai mơ thấy nước dâng ngập giường thì sớm muộn cũng mất của cải.
Những câu chuyện này được kể đi kể lại, thêm thắt những chi tiết mới, khiến nỗi sợ hãi trong làng trở nên cụ thể và có hệ thống hơn. Dân làng bắt đầu ghi chép lại những giấc mơ, những điều trông thấy, và đối chiếu với những sự việc xảy ra sau đó. Mỗi tai ương giáng xuống một gia đình nào đó đều được giải thích bằng một "dấu hiệu" từ trước.
Hậu quả là, không ai còn dám đến gần bờ sông, kể cả vào ban ngày. Việc gánh nước sông để sinh hoạt - vốn là thói quen hàng trăm năm của làng - hoàn toàn bị bãi bỏ. Thay vào đó, mọi người phải đi xa cả dặm đến những giếng nước ngọt trên đồi, hoặc sang tận làng bên cạnh để xin nước.
"Cảnh tượng thật đáng thương," bà Năm - chủ cửa hàng tạp hóa - lẩm bẩm một mình khi nhìn đoàn người nối đuôi nhau đi lấy nước từ sáng sớm. "Làng chúng ta giờ như cái làng ma."
Đêm xuống, làng Giang Tử trở nên kỳ dị dưới ánh đèn đỏ. Theo lời khuyên của một thầy cúng từ làng bên, mọi nhà đều thắp đèn lồng đỏ treo trước cửa, tin rằng màu đỏ có thể xua đuổi tà ma. Trên các khung cửa, những tấm bùa chú viết bằng mực đen trên giấy vàng được dán chằng chịt. Từ xa nhìn lại, ngôi làng như phát ra một thứ ánh sáng đỏ kỳ dị, tựa như một sinh vật đang thở trong đêm tối.
Trong nỗi sợ hãi chung, những mâu thuẫn và tham vọng cá nhân bắt đầu trồi lên.
Khu đất ven sông - vốn là nơi đắc địa nhất làng với cảnh đẹp và đất màu mỡ - giờ hoàn toàn bị bỏ hoang. Những gia đình có nhà ở đó đã dọn đi nơi khác, có người đến ở nhờ họ hàng, có người dựng lán tạm trên đồi.
Lão Hà - một trong số ít người còn tỉnh táo - nhận thấy một điều kỳ lạ: Trong khi dân làng khốn đốn vì thiếu nước sạch, thì trưởng làng Lý Đức Thành và một số gia đình giàu có lại không tỏ ra quá lo lắng. Họ có giếng riêng trong khuôn viên nhà, và thậm chí còn thuê người từ làng bên chở nước đến.
"Một buổi sáng, lão tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa trưởng làng và con trai sau nhà kho của làng.
"Ba ơi, đã có thêm ba hộ đồng ý bán đất với giá rẻ mạt," người con trai nói, giọng đầy phấn khích.
"Tốt, nhưng vẫn còn quá chậm," giọng trưởng làng đáp lại. "Chúng ta cần thêm... một vài sự kiện nữa để thuyết phục những người còn lại."
"Sự kiện gì ạ?"
"Con hãy rủ thằng Khôi và thằng Quân đi câu ở khúc sông phía bắc tối nay. Nhớ mặc áo trắng và mang theo mấy khúc tre rỗng."
Lão Hà lặng lẽ rút lui, tim đập thình thịch. Những nghi ngờ của lão đã được xác nhận - trưởng làng chính là người đứng sau tất cả những hiện tượng "ma quái" này.
Nhưng khi lão định tìm Hùng - người thanh niên mà lão tin tưởng - để kể lại những gì mình nghe được, thì một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Chiều hôm đó, một nhóm thanh niên gồm Hùng, Khôi, Quân và ba người khác tuyên bố họ sẽ "đối mặt với ma sông" để chấm dứt nỗi sợ hãi đang chia rẽ làng. Họ chuẩn bị đèn pin, dây thừng, và cả vũ khí thô sơ.
"Chúng tôi không tin có ma," Hùng tuyên bố trước sự ngưỡng mộ của một số người và sự lo sợ của số khác. "Có điều gì đó rất không ổn ở đây, và chúng tôi sẽ tìm ra sự thật."
Trưởng làng Lý Đức Thành tỏ ra vô cùng tức giận. "Các người điên rồi! Các người sẽ chọc giận ma sông và khiến cả làng lãnh hậu quả!"
Nhưng nhóm thanh niên không nao núng. Họ lên kế hoạch canh giữ ở bến sông suốt đêm.
Tuy nhiên, đêm đó, mọi chuyện diễn ra không như dự tính.
Khoảng nửa đêm, khi nhóm thanh niên đang mai phục ở bụi cây gần bến sông, họ nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau. Rồi bỗng nhiên, một mùi khói kỳ lạ tỏa ra. Trước khi kịp phản ứng, tất cả đều ngã xuống, chóng mặt và buồn nôn.
Khi tỉnh dậy, họ thấy mình đang nằm la liệt trên bãi cỏ cách bến sông khá xa. Trên người mỗi người đều có một vệt bùn đỏ kỳ lạ, và xung quanh họ là những dấu chân to lớn, không giống chân người.
"Ma sông! Nó đã tấn công chúng ta!" Khôi hoảng hốt kêu lên.
Hùng im lặng quan sát kỹ những dấu chân. Anh nhận thấy chúng được tạo ra bởi một công cụ nào đó - có lẽ là một tấm ván được khắc hình bàn chân quái dị.
"Nó không phải là ma," Hùng lẩm bẩm. "Nhưng nó nguy hiểm hơn ma rất nhiều."
Sáng hôm sau, câu chuyện về nhóm thanh niên bị ma sông tấn công lan truyền khắp làng. Điều này càng củng cố thêm nỗi sợ hãi của dân làng. Và rồi, một làn sóng di cư bắt đầu.
Những gia đình khá giả lần lượt bán đất giá rẻ mạt và dọn đi nơi khác. Có người về thành phố ở với con cái, có người sang làng bên cư ngụ. Chỉ trong vòng một tuần, gần một phần ba số hộ trong làng đã ra đi.
Những người ở lại chủ yếu là các hộ nghèo, không có nơi nào để đi, hoặc những người quá gắn bó với mảnh đất tổ tiên.
Trong số những người ở lại có gia đình chị Mai - người phụ nữ trẻ có con nhỏ mà đêm đầu tiên nghe thấy tiếng gõ "cọc cọc" đã khiến con chị khóc thét. Nhà chị nghèo, không có tiền để đi nơi khác, cũng không có họ hàng ở xa.
"Chúng ta phải tự bảo vệ mình," chồng chị - anh Đạt - nói khi nhìn những ngôi nhà xung quanh lần lượt bỏ hoang.
Họ cùng với vài hộ hàng xóm lập ra một "khu phòng thủ" nhỏ, thay phiên nhau canh gác ban đêm, và chỉ ra ngoài khi thật cần thiết.
Một buổi tối, khi chị Mai đang cho con bú, chị nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Mở cửa, chị thấy lão Hà đứng đó, khuôn mặt đầy lo âu.
"Cháu phải cẩn thận," lão nói nhỏ. "Đừng tin bất cứ ai, kể cả trưởng làng."
"Ông nói gì vậy?" Chị Mai ngạc nhiên.
"Ta không có bằng chứng, nhưng ta tin rằng có ai đó đang lợi dụng nỗi sợ về ma sông để trục lợi," lão Hà giải thích. "Họ muốn dân làng bỏ đi để chiếm đất."
"Nhưng ai lại có thể độc ác đến thế?"
Lão Hà lắc đầu. "Lòng tham có thể khiến con người ta làm mọi thứ. Cháu nhớ kỹ lời ta: nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tìm Hùng. Thằng bé đó có đầu óc tỉnh táo."
Sau khi lão Hà đi, chị Mai kể lại cuộc trò chuyện cho chồng. Anh Đạt tỏ ra hoài nghi.
"Lão Hà già rồi, có lẽ lão đang nhầm lẫn," anh nói. "Làm sao có chuyện trưởng làng - người đã lãnh đạo làng bao năm - lại có thể làm điều như vậy?"
Nhưng chị Mai không chắc như vậy. Trong lòng chị, một nỗi nghi ngờ đã được gieo mầm.
Đêm đó, khi cả nhà đã ngủ say, chị Mai bỗng tỉnh giấc vì tiếng động lạ ngoài vườn. Nhẹ nhàng bò dậy, chị hé mắt nhìn qua khe cửa sổ.
Dưới ánh trăng mờ, chị thấy hai bóng đen đang đào bới gì đó dưới gốc cây khế sau vườn. Rồi họ lấy ra một vật gì đó trắng trắng, treo lên cành cây.
Khi hai bóng đen quay đi, ánh trăng lọt qua đám mây, chiếu rõ khuôn mặt của họ. Chị Mai kinh hãi nhận ra một trong hai người đó chính là con trai trưởng làng.
Sáng hôm sau, cả làng xôn xao vì một phát hiện mới: trên cây khế nhà chị Mai xuất hiện một con búp bê vải trắng, cổ buộc dây thừng, mặt vẽ bằng máu. Trên ngực con búp bê có ghi tên của đứa con nhỏ chị Mai.
"Đây là lời nguyền!" Một người hàng xóm hốt hoảng nói. "Ma sông đã đánh dấu nhà chị Mai. Nó muốn đứa bé!"
Chị Mai ôm con khóc nức nở, nhưng trong lòng chị biết rõ đây không phải là ma. Đây là hành động của con người - những kẻ đang cố tình gieo rắc nỗi sợ hãi.
Nhưng khi chị kể lại những gì mình chứng kiến đêm qua, không ai tin chị. Họ cho rằng chị đang hoảng loạn, hoặc tệ hơn - chị đang cố che giấu việc gia đình chị đã làm điều gì đó phạm kỵ nên mới bị ma đánh dấu.
"Tôi đã nhìn thấy rõ ràng!" Chị Mai khẳng định với nhóm người tụ tập trước nhà mình. "Đó là con trai trưởng làng và một người nữa."
Trưởng làng Lý Đức Thành nhanh chóng có mặt, khuôn mặt đầy vẻ tức giận. "Chị đừng vu khống cho con trai tôi! Nó đã ở nhà cả đêm qua với tôi."
Sự xuất hiện của trưởng làng khiến mọi người nghiêng về phía ông ta. Ánh mắt họ nhìn chị Mai đầy ngờ vực và xa lánh.
Trong lúc tuyệt vọng, chị Mai chợt nhớ đến lời khuyên của lão Hà. Chị lặng lẽ tìm gặp Hùng - người thanh niên duy nhất có thể tin tưởng lúc này.
Nghe câu chuyện của chị Mai, Hùng gật đầu. "Tôi cũng đã nghi ngờ từ lâu. Nhưng chúng ta cần bằng chứng cụ thể."
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Chị Mai hỏi.
Hùng suy nghĩ một lúc. "Tối nay, tôi sẽ theo dõi con trai trưởng làng. Còn chị... chị hãy giả vờ như rất sợ hãi, đồng ý bán đất nếu có ai đến đề nghị."
Kế hoạch được thực hiện. Và quả thực, chiều hôm đó, một người đàn ông lạ mặt đến gặp chị Mai, đề nghị mua mảnh đất của gia đình chị với giá rẻ mạt.
"Bán đi mà đi nơi khác cho an toàn," người đàn ông nói. "Ở lại đây, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con của chị."
Chị Mai giả vờ đồng ý, hẹn sẽ ký giấy tờ vào sáng hôm sau.
Tối đó, Hùng và hai thanh niên đáng tin cậy khác lén theo dõi con trai trưởng làng. Và họ đã chứng kiến cảnh hắn cùng một người nữa lén lút đến bờ sông, nơi họ thả xuống nước một vật gì đó trông giống xác chết.
Nhưng trước khi nhóm của Hùng kịp hành động, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía làng.
Khi họ quay trở lại, một cảnh tượng kinh hoàng đang chờ đợi: nhà chị Mai bị cháy rụi, và thi thể chị Mai được tìm thấy trong đống tro tàn, ôm chặt lấy đứa con nhỏ - may mắn thay, đứa bé vẫn còn sống.
Trên cánh cửa gỗ cháy dở, một ký hiệu bằng bùn nước sông được vẽ lên: hình một con mắt với những giọt nước mắt máu - giống hệt ký hiệu tìm thấy ở nhà ông Từ.
Ma sông đã tấn công lần nữa - hay đúng hơn, có ai đó đang giả danh ma sông để thủ tiêu những người có thể phát hiện ra sự thật?
Dân làng hoảng loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, ma sông thực sự tồn tại và đang trừng phạt làng họ. Và những người còn ở lại bắt đầu nghĩ đến chuyện ra đi, bất chấp họ sẽ phải sống thế nào khi không có nhà không có đất.
Trong đêm tối đó, Hùng đứng nhìn đống tro tàn, nước mắt lặng lẽ rơi. Anh biết rằng chị Mai đã chết vì dám đứng lên chống lại sự dối trá. Và anh thề sẽ không để cái chết của chị trở nên vô nghĩa.
"Chị yên nghỉ nhé," Hùng thì thầm. "Tôi sẽ tiết lộ sự thật, cho dù phải trả giá bằng mạng sống của mình."
Và từ phía xa xa, tiếng gõ "cọc cọc" lại vang lên từ bờ sông, như lời thách thức với những ai dám tìm hiểu bí mật đen tối đang bao trùm ngôi làng Giang Tử.
Xác Trôi Đứng Thẳng
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 549