Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Xác Trôi Đứng Thẳng > Chương 5: Bí mật hé lộ

Xác Trôi Đứng Thẳng

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 547

Chương 5: Bí mật hé lộ

Đám cháy nhà chị Mai và cái chết thảm khốc của chị đã trở thành giọt nước tràn ly. Sáng hôm sau, thêm năm hộ gia đình nữa tuyên bố sẽ rời làng, bán đất với giá rẻ mạt cho những người mua bí ẩn mà không ai biết rõ danh tính.

Hùng đứng trước đống tro tàn, khuôn mặt lạnh như băng. Trong tay anh, một mảnh vải đen vụn - thứ anh nhặt được gần hiện trường vụ cháy, có mùi dầu hỏa đặc trưng. Đây không phải là ma quỷ, mà là vụ phóng hỏa có chủ đích.

"Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa," Hùng nói với nhóm thanh niên gồm Khôi, Quân và ba người khác. "Đêm nay, chúng ta phải bắt quả tang bọn chúng."

Kế hoạch được vạch ra tỉ mỉ. Họ chia làm hai nhóm: một nhóm do Hùng dẫn đầu sẽ mai phục ở bờ sông, nơi anh đã chứng kiến con trai trưởng làng thả vật thể lạ xuống nước. Nhóm còn hai do Khôi chỉ huy sẽ theo dõi trưởng làng.

Đêm đó, trời tối đen như mực, không một ánh trăng. Gió thổi vi vu qua những ngôi nhà bỏ hoang, tạo nên âm thanh như tiếng ai đó đang khóc.

Nhóm của Hùng ẩn nấp trong bụi lau sậy cách bến sông chừng mươi mét. Họ chờ đợi trong im lặng, mắt dán chặt vào mặt nước đen ngòm.

Đúng như dự đoán, khoảng nửa đêm, hai bóng đen xuất hiện. Họ khệ nệ khiêng một vật gì đó dài, nặng được bọc trong vải trắng.

"Đúng là thằng Thắng - con trai trưởng làng," Hùng thì thầm với những người đồng hành. "Và thằng kia là Dũng, tay chân thân tín của hắn."

Hai người dừng lại ở bờ sông, nhìn xung quanh đề phòng.

"Chắc không có ai theo dõi đâu," Thắng nói. "Lũ nhát gan trong làng giờ chết khiếp rồi."

Dũng cười khẩy: "Đám thanh niên kia cũng vậy, bị một phen hù dọa là co vòi hết."

Họ đặt vật thể xuống đất, bắt đầu mở lớp vải ra. Dưới ánh đèn pin, nhóm của Hùng kinh hoàng nhận ra đó là một xác chết - khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mở trừng trừng.

"Nhanh lên, buộc sắt vào chân nó để nó đứng thẳng," Thắng ra lệnh.

Trong khi hai tên đang mải mê với công việc kinh dị của mình, nhóm của Hùng lặng lẽ tiếp cận. Chỉ với vài động tác nhanh gọn, họ đã khống chế được cả hai.

"Đừng động đậy!" Hùng dùng dao kề vào cổ Thắng. "Các người đang làm gì ở đây?"

Thắng mặt cắt không còn hột máu: "Chúng mày... chúng mày dám..."

Trong khi đó, ở nhà trưởng làng, nhóm của Khôi cũng có phát hiện quan trọng. Từ cửa sổ hé mở, họ thấy trưởng làng Lý Đức Thành đang ngồi tính toán với hai người đàn ông lạ mặt.

"Mọi việc đã xong," một người lạ mặt nói. "Hơn nửa số đất ven sông đã thuộc về chúng ta. Chỉ cần thêm một hai tuần nữa..."

"Không được," trưởng làng lắc đầu. "Dân làng bắt đầu nghi ngờ. Vụ cháy nhà chị Mai đã gây chú ý quá mức."

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

Trưởng làng mỉm cười lạnh lùng: "Chúng ta cần một 'ma sông' thật sự. Một xác chết thật, với nguyên nhân cái chết không thể giải thích được."

Khôi rùng mình khi nghe những lời này. Anh ra hiệu cho những người cùng nhóm ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện.

Sáng hôm sau, cả làng chấn động khi Hùng và nhóm của anh dẫn giải Thắng và Dũng ra sân đình, cùng với những vật chứng thu thập được: những khúc tre rỗng buộc đá - thứ tạo ra tiếng "cọc cọc" dưới nước, những bộ quần áo trắng dùng để giả làm ma, và cả những công cụ tạo dấu chân quái dị.

"Đây mới chính là 'ma sông'!" Hùng tuyên bố trước sự chứng kiến của toàn thể dân làng. "Tất cả chỉ là trò lừa bịp do chính trưởng làng và các thuộc hạ của ông ta dàn dựng!"

Dân làng xôn xao, không thể tin vào mắt và tai mình.

Nhưng khi Khôi và nhóm của anh xuất hiện, mang theo những ghi âm cuộc nói chuyện giữa trưởng làng và những người mua đất, sự thật đã quá rõ ràng.

"Vậy... vậy cái xác chết đứng thẳng là gì?" Một người dân hỏi.

Hùng thở dài: "Đó là một kẻ ăn mày vô gia cư bị bọn chúng sát hại, rồi cột sắt vào chân để giữ thẳng. Tất cả chỉ để gieo rắc nỗi sợ hãi, ép chúng ta bán đất với giá rẻ mạt."

Bà Trương - người đã mất con trai một thời gian ngắn - bước ra, mặt đầy nước mắt: "Vậy con trai tôi... Tiểu Bảo... cũng là do bọn chúng?"

Thắng - con trai trưởng làng - cúi đầu thừa nhận: "Bọn tao chỉ nhốt nó trong hang động vài ngày rồi thả về, để thêm phần tin cậy cho chuyện ma bắt người."

Ông Trương tức giận xông đến định đánh Thắng, nhưng bị ngăn lại.

"Chờ đã," Hùng nói. "Vẫn còn một câu hỏi quan trọng: Ai đã giết ông Từ và chị Mai?"

Im lặng bao trùm. Rồi bất ngờ, Dũng - tay chân của Thắng - kêu lên: "Không phải tôi! Tôi chỉ làm theo lệnh! Ông Từ bị giết vì ông ấy phát hiện ra sự thật. Còn chị Mai... chị ấy nhìn thấy chúng tôi treo bùa chú trong vườn nhà chị."

"Vậy ai là người ra lệnh?" Hùng hỏi.

Dũng do dự, nhưng khi thấy ánh mắt giận dữ của đám đông, hắn đành chỉ tay về phía nhà trưởng làng: "Là... là ông ấy. Chính trưởng làng Lý Đức Thành."

Ngay lúc đó, trưởng làng bước ra từ đám đông, khuôn mặt lạnh như tiền. "Tất cả đều là nói dối! Chúng muốn lật đổ ta!"

Nhưng trước khi ông ta kịp nói thêm, lão Hà bước ra, tay cầm một cuốn sổ nhỏ.

"Đây là nhật ký của ông Từ," lão già run giọng nói. "Ông ấy đã ghi lại tất cả những nghi ngờ của mình về ngươi. Và đêm ông ấy chết, ông ấy định mang cuốn sổ này cho ta."

Trưởng làng Lý Đức Thành đờ ra, sắc mặt biến đổi. Mọi sự chối tội đều trở nên vô ích.

Câu chuyện kinh hoàng dần được hé lộ toàn bộ: Trưởng làng đã cấu kết với thương lái ngoài tỉnh, lợi dụng tập tục mê tín và nỗi sợ ma quỷ của dân làng để ép họ bán đất. Những hiện tượng kỳ bí - từ xác chết đứng thẳng, tiếng gõ cọc cọc, cho đến những vệt máu và bùa chú - đều do bọn họ dàn dựng.

Thậm chí, cái chết của con trâu nhà họ Vương cũng do bọn chúng đầu độc, và những giấc mơ "báo điềm" chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên được khéo léo lợi dụng.

Khi sự thật được phơi bày, dân làng không biết nên tức giận hay nhẹ nhõm. Họ đã sống trong sợ hãi suốt thời gian dài, giờ đây mới biết kẻ thù thực sự không phải là ma quỷ, mà là chính những người họ tin tưởng.

Trưởng làng Lý Đức Thành và những thuộc hạ bị trói lại, chờ quan huyện đến bắt giữ. Số đất đai đã bán được trả lại cho dân làng.

Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tuần, không có tiếng gõ "cọc cọc" nào vang lên từ bờ sông. Những ngọn đèn đỏ trước cửa mỗi nhà lần lượt được tháo xuống, thay bằng ánh đèn dầu bình thường.

Hùng đứng trước bến sông, nhìn dòng nước đen ngòm chảy lặng lờ. Anh nghĩ về chị Mai, về ông Từ, và về tất cả những người đã chết oan vì lòng tham của kẻ khác.

"Ma quỷ thực sự không đáng sợ," anh thì thầm. "Đáng sợ nhất là lòng tham ẩn sau lớp mặt nạ của những kẻ mà ta tin tưởng."

Từ phía sau, lão Hà bước đến, vỗ nhẹ vai anh. "Cháu đã làm tốt. Nhưng hãy nhớ, sự thật có thể giải phóng chúng ta khỏi nỗi sợ hãi, nhưng không thể xóa đi những vết thương lòng."

Hai người đứng im lặng bên nhau, nhìn dòng sông Giang Tử - chứng nhân cho tất cả những bi kịch vừa xảy ra. Dưới ánh trăng, mặt nước lấp lánh như những giọt nước mắt, khóc thương cho sự ngây thơ đã mất của cả một ngôi làng.

Và đâu đó trong đêm, một câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ: Liệu sự thực phũ phàng này có thực sự giúp làng Giang Tử hàn gắn, hay nó sẽ để lại những vết nứt không thể nào lành lại được?
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt