1. Bóng đỏ trước cổng làng
Sau lần trực diện trong gương ấy, tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê suốt nhiều ngày.
Ban ngày đi làm, đầu óc tôi cứ lơ lửng, hễ bất chợt nhìn gương chiếu hậu xe bus hay tấm kính của quán ăn ven đường, tôi luôn thoáng thấy một bóng đỏ mờ mờ đứng phía sau.
Đêm về, dù cố nhắm mắt, tiếng gọi khe khẽ vẫn vang bên tai:
“Khải… đừng bỏ em…”
Tôi không dám kể cho ai, kể cả Lý Bân. Nhưng càng trốn tránh, mọi thứ càng như dồn ép tôi.
Một buổi chiều, khi vừa tan ca, tôi đi ngang cổng làng thì thấy một bóng dáng áo đỏ đứng im dưới gốc cây gạo. Mái tóc dài xõa xuống, gương mặt bị bóng chiều che khuất.
Tôi vội bước nhanh. Nhưng rồi, trong thoáng chốc, bóng đỏ ấy biến mất. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ còn lại cánh hoa gạo rơi lả tả, đỏ như máu.
2. Cuộc trò chuyện trong đêm
Tối hôm đó, tôi không ngủ nổi. Nằm trằn trọc mãi, cuối cùng tôi lén mở điện thoại, nhắn tin cho Lý Bân:
“Ngày mai cậu có rảnh không? Tớ muốn tìm hiểu thêm về Lâm Dao.”
“Cậu chắc chứ? Tớ sợ càng đào sâu, cậu càng gặp rắc rối.”
“Không còn cách nào khác. Cô ấy không buông tha tớ.”
Mấy phút sau, Lý Bân gọi thẳng điện thoại. Giọng anh ấy rất nghiêm túc:
“Nghe tớ này, Khải. Cái chết của Lâm Dao đầy bí ẩn, nhưng trong làng này ai cũng tránh né. Nếu cậu thật sự muốn biết, phải chuẩn bị tâm lý. Một khi đã mở cánh cửa kia… thì không thể đóng lại nữa đâu.”
Tôi im lặng một lúc rồi đáp:
“Tớ đã bị lôi vào rồi. Không thể quay lại được nữa.”
Điện thoại im lặng vài giây, rồi Lý Bân thở dài:
“Được. Ngày mai gặp nhau ở quán nước đầu làng. Tớ sẽ đưa cậu đến gặp một người.”
3. Người đàn bà họ Trương
Sáng hôm sau, Lý Bân dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ ở rìa làng. Chủ nhà là một bà cụ ngoài bảy mươi, gầy gò, lưng còng, mắt mờ đục nhưng sắc bén lạ thường. Người ta gọi bà là bà Trương – thầy cúng một thời, giờ sống ẩn dật.
Ngồi xuống ghế tre, tôi chưa kịp mở lời thì bà đã nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nhếch môi:
“Cái bóng theo mày nặng lắm rồi.”
Tôi rùng mình, da gà nổi khắp người.
“Bà… bà biết chuyện của cháu ạ?”
Bà gật chậm rãi, rít một hơi thuốc lào:
“Cô gái ấy tên Dao Dao phải không? Năm xưa, tao từng được mời đến làm lễ cho nó. Nhưng người nhà ngăn cản, không cho. Đêm đó, nó chết rất thảm.”
Tôi vội hỏi:
“Thật ra… cô ấy chết thế nào?”
Bà Trương nheo mắt:
“Chẳng phải tự tử đâu. Có kẻ ép chết nó. Tao nghe dân làng đồn, đêm ấy nó kêu cứu rất lâu, nhưng sáng ra thì nhà họ thông báo nó tự treo cổ. Từ đó, hồn nó quanh quẩn mãi, không siêu thoát. Giờ gả cho mày, chẳng khác gì trói mày vào oan hồn ấy.”
Nghe đến đây, cả người tôi lạnh toát.
4. Bức ảnh bị giấu
Trên đường về, tôi cứ ám ảnh mãi lời bà Trương.
Tối đến, tôi lục lại đống đồ cưới hôm trước. Trong rương gỗ, ngoài quần áo đỏ và khăn voan, tôi phát hiện một bức ảnh cũ, kẹp trong nếp vải.
Trong ảnh là một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc buộc gọn, nụ cười hiền lành. Phía sau, có một chàng trai đang nhìn cô. Tuy ảnh mờ, nhưng tôi nhận ra… đó chính là tôi.
Tôi choáng váng. Tôi chưa từng gặp Lâm Dao khi còn sống, tại sao lại có tấm ảnh chụp cùng?
Ngay khoảnh khắc đó, bức ảnh bỗng rơi khỏi tay tôi, như có ai giật lấy. Gió trong phòng thổi ào lên, rèm cửa tung bay.
Giọng nữ khe khẽ vang lên bên tai:
“Khải… anh quên em rồi sao?”
Tôi run lẩy bẩy, ngẩng lên thì thấy trong gương, một cô gái áo đỏ đứng ngay sau lưng, nụ cười dịu dàng nhưng đôi mắt ngấn lệ.
5. Lời đồn bị ém nhẹm
Ngày hôm sau, tôi hỏi thẳng mẹ:
“Mẹ, con muốn biết… trước đây con có quen Lâm Dao không?”
Mẹ im lặng rất lâu, rồi quay đi:
“Chuyện đã qua rồi. Con đừng hỏi nữa. Từ giờ, sống tử tế với Dao Dao, coi như trả nợ.”
“Trả… nợ? Con nợ gì cô ấy?”
Mẹ không trả lời. Bà chỉ thở dài, đôi mắt đầy mệt mỏi.
Tôi càng hoang mang. Đành tìm gặp mấy người lớn tuổi trong làng. Nhưng mỗi khi nghe đến tên Lâm Dao, ai nấy đều vội lảng tránh, hoặc giả vờ không biết.
Chỉ có một ông bác say rượu lẩm bẩm:
“Con bé ấy… đáng thương lắm. Nó từng bị nhà kia cưỡng ép hôn nhân. Chết trong uất hận. Sau lại có người bịt miệng dân làng, chẳng ai dám hé môi.”
Tôi cố hỏi thêm, nhưng ông bác lập tức bị người nhà kéo đi.
6. Bóng dáng trên mái ngói
Đêm đó, tôi mệt mỏi nằm xuống. Nhưng vừa chợp mắt, tiếng gõ “cộp cộp” vang lên trên mái ngói.
Tôi giật mình tỉnh, căng tai lắng nghe. Tiếng bước chân chậm rãi, như ai đó đang đi lại ngay trên nóc nhà.
Tôi run rẩy mở cửa sổ nhìn ra. Dưới ánh trăng, một bóng dáng mặc áo đỏ đứng sừng sững trên mái, tóc dài tung bay, cúi đầu nhìn thẳng vào tôi.
Đôi môi cô khẽ nhếch, như đang mỉm cười. Nhưng trong ánh mắt ấy, có gì đó u ám, tuyệt vọng, và… đầy hận thù.
Tôi không dám nhìn thêm, vội đóng sập cửa lại, tim đập loạn xạ.
7. Cái tên bị che giấu
Ngày hôm sau, tôi cùng Lý Bân quyết định vào phòng lưu trữ của xã. May mắn, anh quen một cán bộ, nên chúng tôi được phép xem sổ hộ tịch cũ.
Sau cả buổi lật giở, cuối cùng tôi tìm thấy tên Lâm Dao. Nhưng điều kỳ lạ là, trang hồ sơ bị xé mất một nửa. Phần “nguyên nhân tử vong” bị cắt sạch.
Bên cạnh, có ghi một chú thích mờ: “chuyển hồ sơ theo chỉ thị riêng.”
Tôi và Lý Bân nhìn nhau, tim cùng thắt lại. Rõ ràng có ai đó đã cố tình che giấu cái chết của Lâm Dao.
8. Cái ôm lạnh buốt
Tối về, tôi mệt lả, nằm vật xuống giường. Không biết ngủ từ lúc nào, tôi mơ thấy mình đang đi trong một cánh đồng hoang. Xa xa, một cô gái mặc váy cưới đỏ đang đứng, tay cầm bó hoa trắng.
Cô quay lại, nở nụ cười rạng rỡ:
“Khải, anh đến rồi.”
Tôi bất giác bước đến gần. Càng tới gần, nụ cười ấy càng rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại dần rướm máu.
Đến khi tôi còn cách vài bước, cô dang tay ôm chầm lấy tôi.
Một luồng khí lạnh buốt xuyên thấu toàn thân. Tôi vùng vẫy, nhưng vòng tay ấy siết chặt không buông.
“Anh là của em. Chỉ của em thôi…”
Tôi gào thét, rồi giật mình tỉnh dậy. Cả người run cầm cập, áo ướt đẫm mồ hôi. Nhưng kinh hoàng nhất là… trên cổ tôi, in rõ ràng dấu vết một vòng tay.
9. Sự thật manh nha
Tôi hiểu rằng, nếu không tìm ra sự thật cái chết của Lâm Dao, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay ma quái ấy.
Nhưng điều làm tôi sợ nhất là… mẹ dường như biết rất rõ mọi chuyện, nhưng lại cố tình giấu tôi.
Mỗi khi tôi hỏi, bà chỉ đáp cụt lủn:
“Con không cần biết. Dao Dao đã là vợ con. Hãy ngoan ngoãn sống cùng nó.”
Câu nói ấy khiến tôi nổi da gà. Chẳng lẽ… ngay từ đầu, mẹ đã đồng ý cuộc “hôn sự” này? Chẳng lẽ, bà cũng là một phần trong bí mật kia?
10. Nụ cười nơi nghĩa trang
Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ ra nghĩa trang, tìm mộ Lâm Dao. Ngôi mộ nằm ở góc xa nhất, bị cỏ dại phủ kín. Trên bia chỉ khắc vỏn vẹn:
“Lâm Dao – 1998-2018.”
Không có câu điếu, không có lời tiễn biệt.
Tôi quỳ xuống, thắp nén hương, khẽ nói:
“Lâm Dao… rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có tấm ảnh kia? Tại sao em chọn bám theo tôi?”
Gió đêm thổi ào ào, lửa hương bập bùng. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác phía sau có người khẽ cười.
Quay đầu lại, dưới ánh trăng mờ, một cô gái mặc váy đỏ ngồi trên bia mộ, hai chân đung đưa, nụ cười dịu dàng mà bi thương:
“Phu quân… anh đã về thăm em rồi.”
Toàn thân tôi tê liệt.
Tôi bắt đầu hiểu rằng, mối dây liên kết giữa tôi và Lâm Dao không đơn giản chỉ là một cuộc “hôn nhân âm dương” gượng ép. Trong quá khứ, đã có điều gì đó từng xảy ra, gắn chặt số phận chúng tôi với nhau.
Nhưng sự thật ấy đang bị một bàn tay vô hình che giấu. Và nếu tôi không tự mình lật mở… thì có lẽ, cái kết dành cho tôi sẽ là cái ôm vĩnh hằng từ “cô dâu ma”.    
    Cô Dâu Ma
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 709
 
