Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hoa trong sóng nước > Chương 2: Hút máu

Hoa trong sóng nước

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 382

Chương 2: Hút máu

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, như con nước thủy triều rút rồi lại lên, bào mòn những phiến đá ngầm. Ba năm đã trôi đi kể từ cái ngày Hạ Lâm điểm chỉ vào tờ giấy nhận nuôi ấy. Ba năm, đủ để một cô bé mười sáu tuổi trở thành một thiếu nữ mười chín, nhưng cũng đủ để gánh nặng trên đôi vai gầy ấy in sâu thành những vết hằn không thể xóa nhòa.

Hạ Lâm đã phải nghỉ học từ lâu. Ước mơ được lên tỉnh học nghề của em giờ chỉ còn là một ký ức mờ nhạt, đôi khi hiện về trong những giấc mơ chập chờn rồi lại tan biến khi tiếng gà gáy báo sáng. Thay vào đó, lịch trình của em kín đặc như một cái máy được lập trình sẵn: thức dậy trước khi trời sáng, lo cơm nước, gánh nước, chăm bà ngoại, rồi vội vã đến xưởng đóng tàu làm ca phụ. Tan ca, em lại chạy về, dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa tối, giặt giũ đồ đạc chất cao như núi. Đêm đến, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Hạ Lâm vẫn còn lụi hụi dưới ngọn đèn dầu leo lét, may vá lại những bộ quần áo cũ hoặc nhận thêm một ít việc thủ công về làm kiếm thêm.

Sức khỏe của em, vốn dĩ không mấy dồi dào, giờ càng mỏng manh hơn. Đôi mắt em thường quầng thâm vì thiếu ngủ, làn da xanh xao vì ăn uống kham khổ và làm việc quá sức. Những cơn ho bắt đầu xuất hiện, lúc đầu chỉ là vài tiếng khẽ, dần dần thành những cơn ho kéo dài, khiến lồng ngực em đau nhói. Em cảm thấy sức lực của mình đang rời bỏ em từng chút một, như cát trong chiếc đồng hồ, không ngừng chảy xuống.

Trái ngược hoàn toàn với Hạ Lâm, hai đứa trẻ họ Trần - Trần Hạo và Trần Nhi - lại lớn lên trong sự chăm chút kỹ lưỡng. Chúng được đi học đầy đủ. Sáng nào, Trần Hạo và Trần Nhi cũng mặc những bộ đồng phục mới tinh, sách vở đầy đặn, tung tăng đến trường. Bữa ăn của chúng luôn có đủ chất, thậm chí thỉnh thoảng còn có thịt cá, trong khi Hạ Lâm thường chỉ ăn qua loa với rau luộc và nước mắm. Mẹ Đặng Thúy Lan luôn dành cho hai đứa trẻ ấy những nụ cười dịu dàng nhất, những lời hỏi han ân cần nhất. Bà ra sức tạo dựng cho chúng một cuộc sống đầy đủ, no ấm, như để chứng minh cho cả làng thấy tấm lòng “nhân hậu” của mình.

Và bà đã thành công. Trước mặt mọi người, bà luôn là một người mẹ hiền, đảm đang, giàu đức hy sinh. Bà kể lể về những vất vả để nuôi dạy ba đứa trẻ, về việc cho hai đứa con nuôi ăn học đến nơi đến chốn. Bà không quên nhắc đến sự “tự nguyện” ở nhà phụ giúp của Hạ Lâm, như một minh chứng cho sự giáo dục tốt của bà. Dân làng, những người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài, đều tấm tắc khen ngợi. Họ gọi bà là “bà mẹ có trái tim vàng”, là “tấm gương sáng về lòng nhân ái”. Tiếng thơm ấy lan xa, khiến Đặng Thúy Lan càng thêm đắc ý. Bà sống trong ánh hào quang của sự ngưỡng mộ, và dường như, bà càng ngày càng tin vào hình tượng mà bà đã dựng lên.

Còn Hạ Lâm, em như một cái bóng mờ nhạt trong chính ngôi nhà của mình. Công sức và sự hy sinh thầm lặng của em chẳng ai thấu. Có lần, em lên cơn sốt nặng, người nóng như lửa đốt, những cơn ho dồn dập không dứt. Em nằm thiêm thiếp trên chiếc giường gỗ nhỏ, hy vọng mẹ sẽ mua cho ít thuốc. Nhưng mẹ em bước vào, nhìn em với ánh mắt lạnh lùng, quát lớn:

“Lại giả vờ ốm đây mà! Mày nghĩ tao không biết mày lười biếng, chỉ muốn trốn việc thôi sao? Suốt ngày chỉ biết xin tiền, có thấy tao vất vả không?”

Những lời nói ấy như nhát dao cứa sâu vào trái tim đã rỉ máu của Hạ Lâm. Em không dám nói gì, chỉ biết cắn chặt môi, nuốt nước mắt vào trong.
Sau khi em ốm một tuần, cuối cùng mẹ em cũng chịu đi hái một ít lá thuốc vớ vẩn về nấu cho em uống. Thế nhưng bà vẫn không quên khoe khoang với hàng xóm, cầm nắm lá đi quanh xóm một vòng nói với hàng xóm rằng bà chăm con gái hết lòng, thậm chí còn tự tay hái thuốc cho Hạ Lâm. Mà những lá cây đó, vốn chẳng thể nào chữa khỏi căn bệnh ngày càng trầm trọng của Hạ Lâm.

Sự bất công ấy được phơi bày một cách công khai và phũ phàng nhất khi Trần Hạo, đứa con trai lớn nhà họ Trần, đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi của huyện. Tin tức lan truyền khắp làng như một làn gió mới. Ủy ban thôn quyết định tổ chức một buổi lễ tuyên dương, mời cả phóng viên từ đài truyền hình huyện về đưa tin.

Hôm ấy, cả làng nhộn nhịp hẳn lên. Mẹ Đặng Thúy Lan mặc bộ quần áo mới nhất, chải chuốt kỹ lưỡng, dắt hai đứa con nuôi lên trụ sở thôn. Bà không cho Hạ Lâm đi cùng, viện cớ em đang ốm và cần ở nhà trông nhà. Thực chất, bà không muốn sự xuất hiện của một cô con gái tiều tụy, ốm yếu làm ảnh hưởng đến hình ảnh “gia đình hạnh phúc” mà bà dày công xây dựng.

Từ trong căn nhà vắng lặng, Hạ Lâm có thể nghe thấy tiếng loa đài vang vọng từ phía trụ sở thôn. Giọng nói hào hùng của chủ tịch thôn ca ngợi thành tích của Trần Hạo, và không quên nhắc đến công lao của người mẹ nuôi “đã không quản vất vả, hy sinh cả cuộc đời để nuôi dạy các con nên người”. Tiếng vỗ tay rào rào như mưa rơi.

Rồi Hạ Lâm nghe thấy giọng nói của mẹ qua loa, đầy xúc động và tự hào: “Tôi chỉ là một người mẹ bình thường, làm tròn bổn phận của mình thôi. Thấy các cháu ngoan, học giỏi, tôi mừng lắm. Tất cả là nhờ sự quan tâm của địa phương và tình yêu thương của mọi người…”

Những lời nói ấy khiến lòng Hạ Lâm quặn thắt. Em tưởng tượng ra cảnh mẹ em đứng giữa vòng vây của ánh đèn flash và những ống kính máy quay, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui, được mọi người vây quanh chúc mừng. Họ gọi bà là “người mẹ vĩ đại”. Còn em, kẻ đã hy sinh thầm lặng, đang nằm đây trong căn phòng tối tăm, cô độc, với những cơn ho không dứt và thân thể rệu rã. Sự đối lập ấy thật trớ trêu và cay đắng.

Cơn bệnh của Hạ Lâm càng thêm trầm trọng. Em ho liên tục, người nóng ran, không còn chút sức lực nào. Em thều thào xin mẹ cho đi bác sĩ, nhưng mẹ em chỉ lạnh lùng từ chối:
“Tốn kém lắm. Mày cứ cố gắng chịu đựng đi, uống thuốc nam rồi sẽ khỏi. Nhà mình đâu có tiền nhiều như người ta.” Bà còn dặn hàng xóm không được cho Hạ Lâm đi nhờ xe ra trạm xá, viện cớ sợ em “làm phiền” người khác. Hạ Lâm bị cô lập hoàn toàn, bị mắc kẹt trong căn phòng này với căn bệnh ngày một nặng. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy em. Nhưng ngay chiều hôm đó, Trần Nhi gọt hoa quả bị đứt tay, mẹ cô vội vàng bắt xe lên bệnh viện tỉnh. Thật may, nhờ việc đó, em đang mê man cũng được đi theo.


Trong cơn mê sảng, tâm trí Hạ Lâm chìm đắm trong những mâu thuẫn dữ dội. Em oán hận mẹ, oán hận sự bất công mà em phải chịu đựng. Em thấy rõ mình chỉ là một công cụ, một nguồn lao động không công, bị “hút máu” một cách không thương tiếc để nuôi dưỡng danh tiếng và sự đủ đầy của người khác. Nhưng đồng thời, sâu thẳm trong lòng, em vẫn khao khát một sự công nhận. Em mong một lời khen, một cái nhìn trìu mến từ mẹ, một sự thấu hiểu từ ai đó. Em tự hỏi, liệu sự hy sinh của em có ý nghĩa gì không? Hay nó thật sự vô nghĩa, như cát bụi?

Một mầm mống phản kháng bắt đầu nhen nhóm trong lòng em. Nó còn yếu ớt, chưa đủ mạnh để bùng lên thành ngọn lửa. Em chưa biết mình phải làm gì, có thể làm gì. Nhưng ý nghĩ “mình không thể tiếp tục như thế này mãi” đã bắt đầu len lỏi, xoáy sâu vào tiềm thức.

Lên bệnh viện, mẹ cô giục giã bác sĩ băng bó vết thương trầy da cho Trần Nhi, bỏ mặc cô mê man nằm một bên, khiến các y bác sỹ không thể nhìn nổi. MỘt vị bác sĩ già đi đến, đẩy mẹ cô ra, khám cho Hạ Lâm.

Vị bác sĩ già khám xong cho Hạ Lâm, khuôn mặt ông trầm xuống. Ông quay sang Đặng Thúy Lan, giọng nghiêm nghị:
“Cháu này kiệt sức rồi. Suy nhược cơ thể nặng, lại còn viêm phổi. Tại sao không đưa cháu đi khám sớm? Giờ phải nghỉ ngơi tuyệt đối, ăn uống đầy đủ chất, nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường.”

Đặng Thúy Lan giật thót, vội vâng dạ. Nhưng sau khi mọi người đi, bà ném Hạ Lâm lên bàn đẩy, trốn viện. Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Lâm của kiếp này đã đi xa.

Một cảm giác chóng mặt ập đến. Một sự thật phũ phàng ùa về. Hạ Lâm nhận ra, em đã trọng sinh rồi. Em đã hy sinh tuổi trẻ, sức khỏe, và ước mơ của mình cho một sự “báo đáp” mơ hồ. Và giờ, em gần như đã đánh mất tất cả. Nhưng trong khoảnh khắc thẳm sâu nhất của sự tuyệt vọng, một ý chí mới, sắc lẹm và quyết liệt, bỗng trỗi dậy.

Không! Lần này sẽ khác. Nhất định phải khác!

Đó không còn là một ước mong mơ hồ, mà là một quyết tâm sắt đá, được nung nấu bởi bao năm tháng đau khổ và bị lợi dụng. Nó như một làn chớp xé toang màn đêm u tối trong lòng cô.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt