Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Mảnh vỡ cuộc đời > Chương 2: Giông tố ập đến

Mảnh vỡ cuộc đời

Tác giả: Khát Nước | Chương: 2 | Lượt xem: 493

Chương 2: Giông tố ập đến

Bốn năm đại học trôi qua như một giấc mơ đối với Tuyết. Cô không chỉ là sinh viên xuất sắc của khoa Kinh tế, Đại học Bắc Kinh, mà còn được nhiều công ty săn đón ngay từ khi chưa tốt nghiệp. Vẻ đẹp thanh tú, thông minh và sự nỗ lực không ngừng đã giúp cô gái từng bị bỏ rơi ấy vươn lên mạnh mẽ.

Sau khi tốt nghiệp, Tuyết chọn làm việc cho một tập đoàn tài chính hàng đầu ở Thượng Hải. Với tài năng và sự cần cù, cô nhanh chóng thăng tiến trở thành quản lý cấp trung khi mới chỉ 25 tuổi. Thành công của cô như một cơn gió mát lành thổi về ngôi làng nhỏ Vân Nam, khiến bao người ngưỡng mộ.

Nhưng ánh hào quang ấy cũng thu hút những con thiêu thân muốn lao vào.

Một buổi chiều thứ Sáu, khi Tuyết vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng cao cấp ở trung tâm Thượng Hải, một bóng người quen thuộc chặn lại trước mặt cô. Vương Thị, mẹ đẻ của Tuyết, với bộ dạng nhếch nhác hơn trước, nhưng đôi mắt thì sáng rực lên vì tham vọng.

"Con gái! Mẹ tìm con mãi!" - Vương Thị lao tới định ôm chầm lấy Tuyết, nhưng cô nhẹ nhàng né tránh.

Tuyết bình tĩnh hỏi: "Bà cần gì tôi?"

Vương Thị làm bộ đau khổ: "Sao con lại lạnh lùng với mẹ thế? Mẹ biết mẹ có lỗi, nhưng giờ mẹ muốn bù đắp cho con. Về nhà với mẹ đi, nhà mình cần con."

Đúng lúc đó, một thanh niên ăn mặc lôi thôi từ đâu xông tới - đó là Vương Đại Bảo, anh trai ruột của Tuyết.

"Em gái! Anh đây!" - Hắn ta cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè. "Nghe nói em làm sếp lớn ở Thượng Hải, sao không giúp đỡ gia đình chút đi?"

Tuyết lạnh lùng nhìn hai người họ: "Tôi không có anh trai, càng không có người mẹ nào khác ngoài mẹ Lý Phương. Xin đừng làm phiền tôi nữa."

Vương Thị lập tức thay đổi thái độ, giọng điệu trở nên đe dọa: "Được lắm! Nếu mày không nhận gia đình, thì tao sẽ cho cả thành phố này biết mày là đứa bất hiếu, vong ơn bội nghĩa!"

Từ hôm đó, cuộc sống của Tuyết bị đảo lộn. Vương Thị và Vương Đại Bảo liên tục xuất hiện ở công ty, khu chung cư của cô, lớn tiếng vu khống, bôi nhọ danh dự. Họ dựng lên những câu chuyện bịa đặt về việc Tuyết bỏ rơi gia đình nghèo khó.

Một lần, Vương Thị còn giả vờ ngất xỉu ngay trước cổng tập đoàn, khóc lóc thảm thiết: "Trời ơi! Con gái tôi làm sếp lớn mà bỏ mặc mẹ già sống dở chết dở ngoài đường!"

Những tin đồn ác ý bắt đầu lan truyền. Đồng nghiệp nhìn Tuyết bằng ánh mắt nghi ngại. Cấp trên cũng bắt đầu tỏ ra dè dặt.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Tuyết gọi điện về cho mẹ nuôi. Giọng Lý Phương ấm áp vang lên: "Con đừng lo, bố mẹ sẽ lên Thượng Hải ngay. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Hai ngày sau, Trương Kiến Quốc và Lý Phương có mặt tại Thượng Hải. Nhìn thấy bố mẹ nuôi - những người đã hy sinh cả đời để nuôi dưỡng mình - Tuyết òa khóc như một đứa trẻ.

"Con xin lỗi vì làm phiền bố mẹ," - Tuyết nghẹn ngào.

Lý Phương ôm chặt con gái: "Con ngốc ạ, đã là gia đình thì sao có chuyện phiền hà. Bố mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu."

Sáng hôm sau, khi Vương Thị và Vương Đại Bảo lại đến gây rối, họ bất ngờ khi thấy Trương Kiến Quốc và Lý Phương đứng cạnh Tuyết.

Vương Thị cười nhếch mép: "Ồ, hai vị cũng đến à? Thôi thì tốt, nói cho hai vị biết, tôi sẽ kiện các vị vì tội bắt cóc con tôi!"

Lý Phương bình tĩnh đáp lại: "Nếu bà muốn kiện, xin cứ việc. Nhưng trước hết, hãy giải thích với cảnh sát về tội bỏ rơi trẻ sơ sinh ngày xưa."

Vương Thị tái mặt, nhưng vì tiền, bà ta không dễ dàng từ bỏ. "Được! Nhưng nếu các người không trả cho tôi một triệu tệ bồi thường, tôi sẽ không để yên cho đứa con gái này!"

Trương Kiến Quốc - người đàn ông ít nói - lần đầu tiên lên tiếng: "Một triệu? Bà có biết vì sao chúng tôi có thể nuôi dạy Tuyết thành tài không? Đó là vì tình yêu thương, không phải tiền bạc. Thứ bà đang theo đuổi chỉ là vật chất, còn chúng tôi có được tình cảm gia đình thực sự."

Những lời nói chân thành của ông khiến đám đông xung quanh - những đồng nghiệp và hàng xóm của Tuyết - bắt đầu hiểu ra sự thật. Ánh mắt nghi ngờ dần thay bằng sự thông cảm.

Nhưng Vương Thị đã mù quáng vì tiền. Bà ta lớn tiếng: "Được! Các người sẽ phải trả giá!"

Sự kiện đó khiến Tuyết nhận ra, cô không thể tiếp tục im lặng. Cô quyết định đối mặt với quá khứ một cách thẳng thắn. Cô viết một bài tâm sự trên mạng xã hội, kể lại hành trình từ khi bị bỏ rơi đến khi trưởng thành, về tình yêu thương của bố mẹ nuôi, và cả sự quấy rối của gia đình ruột.

Bài viết nhanh chóng lan truyền, nhận được sự đồng cảm của hàng nghìn người. Đồng nghiệp hiểu ra sự thật, cấp trên đánh giá cao sự dũng cảm của cô.

Trong khi đó, Vương Thị và Vương Đại Bảo trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng thay vì tỉnh ngộ, họ càng thêm hận thù. Họ âm mưu một kế hoạch đen tối hơn - bắt cóc Tuyết để tống tiền.

Một tối muộn, khi Tuyết đi làm về, Vương Đại Bảo và mấy tên du đãng chặn đường cô. Nhưng chúng không ngờ rằng, từ sau vụ gây rối, Tuyết luôn có đồng nghiệp đi cùng về để bảo vệ.

Cuộc ẩu đả xảy ra, cảnh sát nhanh chóng có mặt. Vương Đại Bảo bị bắt giữ, Vương Thị tuy trốn thoát nhưng giờ đã trở thành kẻ bị truy nã.

Kết thúc chương 2, Tuyết đứng bên cửa sổ nhìn xuống dòng người hối hả dưới phố. Cô biết rằng trận chiến này tuy tạm thắng, nhưng cuộc chiến thực sự có lẽ mới chỉ bắt đầu. Trái tim cô đau đớn vì sự thù hận từ chính người đã sinh ra mình, nhưng cũng ấm áp vì tình yêu thương của bố mẹ nuôi và những người bạn tốt.

Cô tự nhủ: "Dù sóng gió thế nào, mình cũng sẽ không gục ngã. Mình phải sống thật tốt để báo đáp những người đã yêu thương mình."
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt