Sau vụ Huy Cư cùng các em hạ gục bầy lợn rừng, cả thôn Cửu Long xôn xao không ngớt. Người thì ca ngợi, người thì nghi ngờ, kẻ lại âm thầm ganh ghét. Trong các buổi họp dân, cái tên Huy Cư liên tục được nhắc đến như một biểu tượng mới của sức trẻ và ý chí.
Nhưng ở đâu có ánh sáng, ở đó có bóng tối. Trưởng thôn Vũ – người đã nhiều năm nắm quyền – bắt đầu cảm thấy chiếc ghế của mình lung lay. Ông vốn dựa vào uy tín dòng họ và sự cứng rắn để quản lý thôn, nhưng nay, một chàng trai hai mươi tuổi lại khiến cả làng hướng mắt.
Đêm nào ông cũng mất ngủ, đi đi lại lại trong căn nhà gỗ, bàn tay siết chặt tẩu thuốc lào.
– “Không thể để thằng nhãi ấy lấn át mình… Nếu không, cái ghế thôn trưởng này coi như mất.” – ông lẩm bẩm.
2. Lớp học xóa mù chữ
Trong khi đó, Huy Cư chẳng bận tâm đến những lời bàn tán. Anh dồn hết tâm sức mở lớp học xóa mù chữ trong ngôi đình cũ của làng. Đêm xuống, dưới ánh đèn dầu, từng cụ già, từng đứa trẻ ngồi ngay ngắn, ê a tập viết chữ.
– “A… Bờ… Cờ…” – tiếng đồng thanh vang khắp gian đình.
Huy Cư kiên nhẫn cầm tay từng em nhỏ, uốn nắn từng nét chữ. Anh hiểu, tri thức là con đường duy nhất giúp dân làng thoát nghèo, thoát kiếp bị bóc lột.
Một bà cụ tóc bạc rưng rưng:
– “Thầy Cư ơi, cả đời tui cầm cày, cầm cuốc, chưa từng viết nổi tên mình. Nay được cậu dạy, lòng nhẹ nhõm như vừa cởi trói…”
Câu nói ấy lan ra, càng khiến uy tín của Huy Cư lớn dần. Người dân bắt đầu gọi anh là “Cậu Cư thầy giáo”, rồi thì “Cậu Cư anh cả”. Những biệt danh ấy khiến trưởng thôn Vũ càng thêm cay cú.
3. Mâu thuẫn bùng phát
Một ngày, trong buổi họp thôn, trưởng thôn Vũ gõ mạnh bàn:
– “Tôi nghe nói có kẻ lợi dụng việc săn lợn rừng để lấy danh, lập phe cánh. Cái đó là phá hoại đoàn kết làng xóm!”
Cả hội trường xôn xao. Mọi ánh mắt hướng về Huy Cư. Anh đứng lên, ánh mắt bình thản nhưng giọng nói cứng rắn:
– “Tôi chỉ làm những việc một người dân nên làm: bảo vệ mùa màng, dạy chữ cho trẻ con, tìm cách giúp bà con no đủ. Nếu vì thế mà bị cho là phá hoại đoàn kết, thì tôi xin nhận.”
Một ông lão chống gậy lên tiếng:
– “Thằng Cư nói đúng! Nó cứu mùa màng, nó dạy chữ cho con cháu ta. Chúng ta phải ủng hộ!”
Nhiều tiếng hưởng ứng vang lên. Gương mặt trưởng thôn Vũ đỏ bừng, đôi mắt tóe lửa. Ông biết, nếu không ra tay, chẳng bao lâu nữa ghế thôn trưởng sẽ rơi vào tay chàng trai trẻ này.
4. Tin tức từ huyện
Đúng lúc ấy, Ủy ban huyện ra thông báo: Tất cả các thôn phải bầu lại trưởng thôn để đáp ứng phong trào dân chủ cơ sở.
Tin này như tia sét đánh xuống thôn Cửu Long. Dân làng bàn tán khắp nơi. Một bên là trưởng thôn Vũ với uy quyền lâu năm, một bên là Huy Cư – chàng trai trẻ đầy khát vọng.
Trong căn nhà nhỏ, tám đứa em quây quanh Huy Cư, lo lắng hỏi:
– “Anh Hai có định ra tranh cử không?”
Huy Cư im lặng rất lâu, rồi khẽ gật:
– “Anh không ham danh. Nhưng nếu không đứng ra, dân làng sẽ tiếp tục chịu cảnh thiếu đói, bất công. Anh phải làm.”
Cả lũ em òa lên, đứa lo lắng, đứa tự hào. Huy Cư nhìn chúng, lòng dấy lên sức mạnh kỳ lạ: Anh không chỉ gánh gia đình, mà còn cả tương lai của thôn.
5. Vận động và sóng gió
Ngày bầu cử đến gần, không khí trong thôn nóng như chảo lửa. Trưởng thôn Vũ dùng mọi cách lôi kéo, từ hứa hẹn chia ruộng tốt, cho đến dọa nạt những hộ nghèo. Ông còn tung tin Huy Cư bán thịt lợn rừng lấy vàng, giấu giếm của cải.
Ngược lại, Huy Cư không hứa hẹn, cũng không đe dọa. Anh đi từng nhà, ngồi cùng bát cơm với họ, hỏi chuyện mùa màng, chia sẻ nỗi lo thiếu ăn, rồi đề ra kế hoạch cụ thể: trồng thêm cây ăn quả, mở đường tắt ra chợ huyện, liên kết tiêu thụ nông sản.
Một bà mẹ trẻ xúc động:
– “Cư à, cậu nói như mở mắt cho chúng tôi. Bao năm nay chỉ biết cắm đầu cày ruộng, có ai nghĩ xa được đâu.”
Lời thật thà, chân tình ấy lan đi, thuyết phục lòng người hơn cả trăm lời hứa suông.
6. Ngày bầu cử
Ngày trọng đại, cả thôn kéo ra đình. Những lá phiếu bằng giấy học trò được phát cho từng người. Trưởng thôn Vũ ngồi ghế trên, mặt căng thẳng. Huy Cư đứng lặng phía sau, không vận động thêm, chỉ mỉm cười chào từng ánh mắt.
Tiếng đọc phiếu vang lên, ban đầu còn xen lẫn tiếng xì xào. Nhưng càng về sau, tên “Huy Cư” vang dội, át hẳn những lá phiếu dành cho trưởng thôn Vũ.
Khi lá phiếu cuối cùng được công bố, đình làng như nổ tung:
– “Huy Cư thắng rồi!”
– “Thôn trưởng mới của chúng ta là đây!”
Người dân ùa tới, vỗ vai, bắt tay, có cụ già còn khóc vì xúc động.
Trưởng thôn Vũ sững người, tay run run nắm chặt mép bàn. Ông biết, từ giây phút này, quyền lực trong tay mình đã tan biến.
7. Lời thề của người thôn trưởng trẻ
Trước sự chứng kiến của cả làng, Huy Cư bước lên, giọng vang vọng:
– “Tôi, Huy Cư, xin hứa sẽ không phụ lòng bà con. Tôi sẽ cùng mọi người mở đường, trồng cây, tìm cách đưa nông sản ra khỏi thôn, để cái đói không còn ám ảnh chúng ta. Tôi sẽ không làm thôn trưởng của riêng mình, mà là thôn trưởng của tất cả.”
Tiếng vỗ tay vang rền. Những khuôn mặt sạm nắng ánh lên hy vọng mới.
Đêm ấy, dưới ánh trăng, Huy Cư một mình đứng ngoài sân, nhìn tám đứa em đang ngủ yên trong căn nhà nhỏ. Gió từ cánh đồng thổi về mang mùi lúa non. Anh thầm thì:
– “Con đường còn dài, đầy chông gai. Nhưng từ nay, anh sẽ dẫn dắt cả làng này, không để ai bị bỏ lại.”
Và trong tiếng gió rừng, lời thề ấy ngân vang như một khúc ca của thời đại mới.
Trọng Sinh Về Năm 80, Huy Cu Thay Đổi Cuộc Đời 9 Đứa Em
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 390